THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Chương Hoa đến địa điểm hẹn, nhìn thấy một vòng người đến trái đến một vòng người bên phải thì trợn tròn cả mắt.

"Trong này có chuyện gì vậy nhỉ?" Chẳng lẽ xảy ra án mạng?

Chương Hoa tìm được một người để hỏi.

Người nọ chỉ vào bên trong nói: "Có người đang hát kinh kịch"

"Cái gì?"

Chương Hoa lập tức kích động.

Ông ấy vỗ những người khác nói: "Ngại quá, nhường một chút, tôi đã đặt chỗ ở bên trong rồi!"

Những người khác nghe thấy đều nhường đường cho ông ấy vào trong.

Chương Hoa còn chưa chen vào đã nghe thấy tiếng khen hay từ bên trong truyền đến.

"Được, hát hay lắm, thêm một đoạn nữa.”

Ôn Thiều Ngọc cũng là người điên.

Bản thân hắn biểu hiện dục vọng rất mạnh.

Hiện tại không có sân khấu cho hắn biểu diễn mà hôm nay ở đây lại có nhiều người nghe như vậy nên Ôn Thiều Ngọc cũng không keo kiệt chút nào. Hát xong một đoạn cũng không nghỉ ngơi mà là há mồm hát tiếp đoạn thứ hai.

Ôn Thiều Ngọc hát rất hăng hái, khán giả cũng nghe rất tận hứng, không ngừng ủng hộ lớn tiếng khen hay.

Chương Hoa cũng không thể nhìn thấy được người nọ, chỉ nghe thấy bên trong có người khen một tiếng hay.

Rốt cuộc ông ấy cũng chen vào được trong đám người, nhìn thấy một người đàn ông có dáng dấp tuấn tú, có thể nói là vô cùng đẹp trai đang đứng đó hát kinh kịch.

"Được rồi, hôm nay hát đến đây thôi."

Chủ ý của Ôn Thiều Ngọc là muốn hỏi Trần Vũ Thuyền rằng hắn có tư cách làm sư phụ của cậu ấy hay không.

Hắn vừa dứt lời đã phát hiện trước mặt mình có thêm một người nữa đang gắt gao bắt lấy cánh tay của hắn, hỏi hắn: "Người anh em, cậu có muốn quay phim không?"

"Ông là ai vậy? Ông mau buông tôi ra."

Ôn Thiều Ngọc nghĩ rằng mình không quen biết người này nên tưởng rằng người này đang lừa mình, muốn rút tay về.

Chương Hoa sợ người ta chạy mất nên sống chết cũng không chịu buông tay.

Ông ấy vất vả lắm mới tìm được một người vừa lòng vừa ý như vậy, cho dù có ra sao thì ông ấy cũng phải thuyết phục được đối phương tới diễn phim của mình.

Nếu không biết diễn và không có nền tảng tốt thì ông ấy có thể từ từ dạy.

Với ngoại hình này của hắn, còn có giọng hát này lẫn kỹ thuật hát này, hiển nhiên là bước ra từ trong kịch bản của ông ấy.

Chương Hoa có ngu mới từ bỏ một người như vậy.

"Tôi là Chương Hoa, là đạo diễn. Tôi không phải kẻ lừa đảo, nếu cậu không tin thì có thể theo tôi về xem. Chỉ cần cậu chịu diễn, tôi sẽ cho cậu làm nam chính trong bộ phim này của tôi."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong lời này càng cảm thấy đối phương đúng là một tên lừa đảo.

"Tôi không diễn, ông không cần phải nói nữa đâu, ông mau đi đi." Ôn Thiều Ngọc dùng sức tách ngón tay của đối phương ra để rút cánh tay mình về.

Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người lại thì cánh tay lại bị người ta bắt được.

"Tôi sẽ trả lương cho cậu."

Chương Hoa nhanh chóng tính toán xem mình có thể bỏ ra bao nhiêu tiền cho người thanh niên trước mắt này.

Ôn Thiều Ngọc căn bản không muốn nghe, người này đang vẽ bánh nướng cho hắn, hắn bèn nhìn Trần Vũ Thuyền ngồi bất động bên cạnh, hết nháy mắt đến trừng mắt với Trần Vũ Thuyền.

Còn há mồm nói không tiếng động: "Người anh em, cậu mau tới cứu tôi đi, tôi gặp phải lừa đảo rồi."

Nào ngờ Trần Vũ Thuyền lại nở nụ cười.

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là duyên phận.

"Cậu mau tới đây đi!"

Ôn Thiều Ngọc nóng nảy.

Chương Hoa cũng nóng nảy.

Trần Vũ Thuyền bước lên hai bước: "Đạo diễn Chương."

Ôn Thiều Ngọc: "?”

Gã này không phải là tên lừa đảo? Đúng thật là đạo diễn?

Bình luận

Truyện đang đọc