Còn có người nói: "Cô gái, cô đừng ngốc nghếch nữa. Nếu quả thật quyết định không sống cùng cậu ta nữa thì cô nên tự mình về nhà sống thật tốt đi, sau đó nuôi lớn đứa nhỏ khiến cậu ta hối hận."
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, cảm kích nhìn mọi người: "Ý tốt của các vị tôi xin nhận, nghe các vị nói như vậy, tôi mới biết mình đã phạm phải sai lầm bao nhiêu. Sau này tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa."
Không cần nhảy sông nữa, chuyện nên làm đã hoàn thành cả rồi.
Người phụ nữ cảm thấy mình có thể thành công lui thân, hận không thể đẩy đám người này ra rồi xoay người rời đi.
Đúng lúc này, người được Triệu Hiểu Phi phái đi báo cảnh sát đã trở lại.
"Cảnh sát đến rồi."
Không biết ai hô một câu mà tay người phụ nữ trong nháy mắt run lên, dưới đáy mắt là bối rối có thể dễ dàng nhận ra được.
Đáng tiếc, mọi người đều đang vây quanh cô ta lại, moi tim móc phổi khuyên nhủ cô ta.
"Cô gái, cô đừng sợ, có chúng tôi làm chỗ dựa cho cô. Cô nói với đồng chí cảnh sát rằng người đàn ông này đã phạm sai lầm để tổ chức dạy dỗ lại cậu ta, đến lúc đó sẽ cho cậu ta ăn đạn! Xem kiếp sau cậu ta còn dám giở trò lưu manh hay không”
"Cô gái, cô tuyệt đối không được mềm lòng, nếu không về sau cậu ta không có tiền, phá sản rồi sẽ quấn lấy cô là cô chết chắc."
Người phụ nữ hận không thể làm cho những người này câm miệng lại.
Bọn họ căn bản chẳng biết gì cả!
Tất cả những gì cô ta muốn bây giờ là rời khỏi đây.
"Mọi người không cần phải nói nữa, tôi sẽ không kiện cáo anh ấy, phiền mọi người tránh ra một bên cho tôi đi."
Người phụ nữ đã nói đến đây rồi nhưng không ai chịu nhìn.
Ôn Độ thờ ơ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ tự làm tự chịu.
"Ai báo cảnh sát?"
Cảnh sát đồn công an tới hỏi.
Ôn Độ trực tiếp chỉ vào người phụ nữ kia nói: "Đồng chí cảnh sát, vị nữ đồng chí này nói tôi và cô ta có mối quan hệ nam nữ bất còn luôn miệng nói đứa bé trong bụng cô ta là của tôi, nhưng tôi căn bản không hề quen biết cô ta.”
Đến lúc này, bà Ôn trực tiếp chen qua đám người rồi dừng bên cạnh Ôn Độ.
Ôn Độ nhìn thấy bà nội thì có hơi kinh ngạc, sau đó hai bà cháu rất ăn ý, không ai nói chuyện.
"Nữ đồng chí kia, phiền cô qua đây một chút." Cảnh sát liếc mắt nhìn cô gái kia, mở miệng gọi cô ta tới.
Người phụ nữ căn bản không muốn qua đó nhưng bác gái bên cạnh lại nhiệt tình thúc giục: "Cô gái, cô còn do dự gì nữa? Cảnh sát đã tới làm chỗ dựa cho cô rồi, cô mau qua đó đi."
Người phụ nữ mắng chửi trong lòng.
Qua cái gì mà qua, bây giờ cô ta mà qua thì chẳng khác nào đi tìm chết, tự chui đầu vào lưới.
Cô ta phải đầu lắm mới qua đó.
Nhưng cô ta không muốn qua đó cũng không được, mấy bác gái kia cứ đẩy cô ta về phía trước.
Cô ta lo lắng nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của một người nào đã được sắp xếp từ trước. Những người đó sẽ không bỏ cô ta lại, để cô ta đối mặt với những chuyện này một mình đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch.
Cô ta tuyệt đối không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này, không chỉ không lấy được tiền mà nói không chừng còn phải ngồi tù.
"Vị đồng chí này, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Quen biết cậu ấy từ khi nào?" Đồng chí cảnh sát vừa há miệng ra là hỏi liền tù tì mấy câu.
Người phụ nữ không trả lời được một câu nào.
Những người xung quanh vẫn không hiểu lắm.