"Tôi muốn hỏi là làm sao để đến công ty." Ôn Thiều Ngọc không hề muốn cho Tư Đồ Quang Diệu biết chút nào về lịch sử đen tối của mình.
Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là có chuyện gì.
"Anh muốn đến công ty cũng được. Chờ buổi chiều tôi sẽ phái người đưa anh đến công ty. Bên kia đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, anh cứ đến quầy lễ tân báo tên của mình là sẽ có người dẫn anh đi. Thôi, để tôi đi với anh."
Tư Đồ Quang Diệu lo lắng Ôn Thiều Ngọc đến bên kia sẽ bị người ta bắt nạt.
"Tôi tự đi là được rồi, không cần phiền đến cậu đâu."
"Hay là cùng đi đi, hôm nay anh còn phải ký một bản hợp đồng chính thức."
Tư Đồ Quang Diệu xoay người đi vào trong phòng.
Ôn Thiều Ngọc Muốn ngăn anh ấy lại nhưng không có lý do thích hợp. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu vào phòng ngồi lên ghế chuẩn bị ăn sáng.
Ôn Độ nhìn ba cậu một cái, dùng ánh mắt hỏi: "Chuyện thành rồi sao?"
Ôn Thiều Ngọc mịt mờ lắc đầu.
Ôn Độ nhíu mày.
Bà Ôn bưng ly nước tới, uống nửa ly nước sôi để nguội.
Sau đó bà ngẩng đầu nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Quang Diệu, đầu Bếp nhà con làm ở đây bao nhiêu năm rồi?"
Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên căng thẳng.
"Đầu Bếp này là đầu Bếp mới, mới làm ở nhà chúng con chưa được bao lâu."
Bà Ôn nhíu mày: "Có một chuyện mẹ không biết có nên nói với con hay không."
Trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đều vọt lên tận cổ họng.
Ôn Độ lớn tiếng nói: "Bà nội, nếu bà cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp người ta không tốt thì cứ để chú con đổi người khác là được.”
Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là chuyện gì.
Không ngờ bà Ôn lại cảm thấy tài nấu nướng của người ta không đủ tốt.
Anh ấy mỉm cười nói: "Nếu mẹ nuôi cảm thấy đầu bếp làm không hợp khẩu vị của mẹ nuôi, vậy chúng ta đổi đầu Bếp khác là được."
Không phải chuyện gì lớn.
Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Tài nấu nướng của đầu bếp vẫn ổn."
Không ngờ bà Ôn vậy mà lại không thuận theo lời hai người bọn họ nói, lần này lại nâng trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lên.
"Vậy mẹ nuôi cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp này tốt nên muốn cho tăng thêm chút tiền lương cho người ta sao?" Tư Đồ Quang Diệu đùa giỡn thiếu chút nữa đã dọa Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc phọt cả shit ra.
"Không thể tăng lương cho cậu ta được." Sắc mặt bà Ôn không thay đổi.
Làm sao có thể tăng lương cho kiểu đầu Bếp như vậy chứ? Chuyện này tuyệt đối không được.
"Đúng vậy, vậy nếu không thể tăng lương thì đuổi đi đi."
Ôn Thiều Ngọc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đã thu hút sự chú ý của bà Ôn.
Là lạ.
Sao con trai bà lại nói thế?
Giọng điệu này quá mức vội vàng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng hắn có quỷ.
Ôn Độ nhìn thấy biểu cảm của bà nội, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong rồi.
Không đợi cậu mở miệng, bà Ôn đã hỏi: "Xương gà trong thùng rác nhà bếp có phải là do con ăn không?"
Ôn Thiều Ngọc: “...”
"Là ba và con ăn, ngày hôm qua con xuống lầu uống nước thấy có người ngồi xổm trong phòng bếp ăn đùi gà làm con giật cả mình. Ba con bảo con phải giữ bí mật giúp ông ấy, cho nên lúc nãy con mới không nói với bà." Ôn Độ áy náy mở miệng.
Ôn Thiều Ngọc khiếp sợ nhìn con trai, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt con trai, lại thấy con trai nháy mắt với mình mấy cái nên cũng không kéo con trai xuống nước cùng.
Bà Ôn tức giận nghiến răng.
Làm cho bà mất mặt.