THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Thiều Ngọc hạ bút xuống hỏi: “Nói đi, chuyện gì vậy?”

“Có một người đàn ông rất giàu, ông ta cưới ba người vợ. Con trai và con gái của người vợ cả đều rất ưu tú, ngoại hình cũng rất đẹp. Anh cả chín chắn, em trai còn thông minh hơn cả anh trai. Em trai thích một cô gái có gia cảnh tốt. Cô gái đó đã có thai, em trai quyết định về nhà nói với gia đình rằng cậu ấy sẽ cưới cô gái đó. Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?”

Sự tò mò của Ôn Thiều Ngọc đã hoàn toàn bị khơi dậy.

“Đáng tiếc là người em trai đó đã bất ngờ qua đời.”

"Hả?"

Tư Đồ Quang Diệu nói tiếp: “Cô gái kia không biết, cô ấy nghĩ mình bị bỏ rơi. Cô ấy do dự rất lâu, mới quyết định sinh đứa trẻ ra. Hai năm sau, anh trai tìm được người phụ nữ đó, để cho cô ấy và đứa trẻ thừa kế phần tài sản của em trai. Đáng tiếc, hạnh phúc chẳng được bao lâu.”

Ôn Thiều Ngọc cau mày hỏi: “Rồi sao nữa?”

Tư Đồ Quang Diệu khóe miệng nhếch lên cười nhạt: “Người phụ nữ vô duyên vô cớ nhận được nhiều tài sản như vậy thì những người nhà khác làm sao mà cam tâm được? Năm đó bọn họ có thể giết chết em trai, thì bây giờ cũng có thể giết người phụ nữ và đứa con của em trai. Thế là, người phụ nữ và đứa nhỏ đều bị người ta giết chết ngay bên đường.”

Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu như nhìn kẻ ngốc: “Cậu bị điên à, kể chuyện này cho tôi làm gì?”

“Anh không có tiền, cũng nên nhớ đừng đi lầm đường. Người giàu rất phức tạp, có khi anh cũng không biết vì sao lại bị người ta giết chết lúc nào đấy.” Tư Đồ Quang Diệu không hề hù dọa Ôn Thiều Ngọc.

Anh ấy đang nhắc nhở Ôn Thiều Ngọc rằng phải thông minh hơn một chút, đừng hồ đồ mà tự hại chính mình

“Đầu óc cậu có vấn đề à? Tôi có con trai con gái rồi, sao còn phải đi tìm cách lấy lòng người đàn bà khác làm gì?” Nếu hắn dám dính líu tới người phụ nữ khác, chắc chắn mẹ hắn sẽ đuổi đến đánh gãy chân hắn.

Tư Đồ Quang Diệu hỏi: “Vợ anh đâu?”

“Lúc sinh con gái tôi thì khó sinh mà qua đời.” Ôn Thiều Ngọc nói xong, cũng chẳng để bụng.

Tối hôm đó hắn ra ngoài mua thức ăn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngay trước cửa hàng bách hóa.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng chấm đen, tóc uốn xoăn, trông rất thời thượng. Cô ta đứng cạnh một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, tầm mắt cô ta chạm phải hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể thể tin nổi.

Người phụ nữ thì thầm vài câu vào tai người đàn ông bên cạnh, rồi tiến đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc, với vẻ mặt đầy khinh bỉ nói: “Ôn Tiền Ngọc, tôi không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh, lại dám đuổi theo đến tận Hương Thành. Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không muốn chồng của tôi biết về quá khứ của tôi, phiền anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Ôn Thiều Ngọc cứ ngỡ mình nhìn nhầm.

Cho đến khi người phụ nữ ấy đến gần và nói những lời này, hắn mới chắc chắn mình không nhìn lầm.

Ôn Thiều Ngọc liếc nhìn người đàn ông kia một cái: “Hóa ra cô thích kiểu đàn ông già như vậy à, sao không nói sớm?"

“Anh!”

Người phụ nữ tức giận đến mức dậm chân.

Ôn Thiều Ngọc lùi lại hai bước, rồi đi vòng qua người phụ nữ.

Hắn chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt hai chữ: Khinh bỉ.

Nhiễm Tú Trân nghi ngờ mình bị ảo giác.

Không phải tên đàn ông vô dụng kia yêu cô ta nhất sao?

Lúc trước lúc cô ta đòi ly hôn, hắn còn van xin cô ta đừng đi, thậm chí còn ngu ngốc đến mức mơ tưởng cùng cô ta về thành phố.

Bình luận

Truyện đang đọc