Loại người như vậy, sao dân chúng địa phương có thể không thích được chứ?
Bà Ôn thở dài một hơi.
“Cuối cùng bà cũng hiểu, vì sao ba và em gái con đều ngốc như vậy rồi. Trí thông minh của cả nhà chúng ta đều ở trên người con. Con nhìn đầu óc của con xem, có thể có mấy người giống như con chứ?”
Trong lòng bà Ôn vừa kiêu ngạo vừa phiền muộn.
“Con nghĩ xem con thông minh như vậy, lại có năng lực như thế, gặp phải ba và em gái con, sau này con phải lo lắng bao nhiêu?”
Bà Ôn lại thở dài hai hơi, “Ước gì con không thông minh nhiều như thế, chia trí thông minh cho ba và em gái con một chút, để hai người bọn họ có thể tự lực cánh sinh, không cần con quan tâm, cuộc sống của con không phải sẽ thoải mái hơn một chút sao?”
“Con cảm thấy lo lắng nhiều cũng không có gì không tốt cả.”
Ôn Độ nói ra một câu từ trong nội tâm.
Kiếp trước cậu muốn được quan tâm, nhưng không có ai quan tâm cậu cả.
Cậu là người cô đơn.
Cho dù kết hôn có con, nhưng con với cậu cũng không phải một lòng.
Vợ cậu cũng có ý kiến với cậu.
Cậu không có anh chị em ruột, không còn ai có quan hệ huyết thống với cậu nữa.
Trong thế giới đó cậu rất cô đơn.
Cho dù gặp anh em cùng dòng họ, nhưng bọn họ cũng không phải anh em ruột của cậu, tình cảm vẫn kém một tầng.
Bà Ôn không biết cháu trai mình sống lại một đời, lại càng không biết cháu trai sợ cô độc đến mức nào.
nhất định
“Con nha! Cứ thích quan tâm người khác. Bà nói thật lòng với con. Dù ba con có làm ra chuyện gì thì cứ mặc kệ nó, nhất định không thể xen vào, chỉ cần nó không chết đói, không làm chuyện táng tận lương tâm, trái pháp luật. Con cũng không nên xen vào sống chết của nó, hiểu chưa?”
cũng khoảnh không thể quan
Ôn Độ không nhịn được cười gật đầu: “Thật ra ba con là người tốt.”
“Đúng là tốt, nhưng bà không chấp nhận nổi sự ngu ngốc của nó đâu.”
Mỗi lần bà nội châm chọc ba cậu, cậu đều muốn cười.
Thật ra ba cậu rất tốt.
Trước kia ba cậu đi đánh bài thua rất ít, mỗi lần kiếm được tiền còn vụng trộm mua đồ ăn cho cậu.
Thật ra là đang lấy lòng cậu, bảo cậu không nên nói cho bà nội.
Nếu bà nội mà biết ba cậu đi đánh bài, chắc chắn sẽ đánh gãy chân chó của ba cậu.
Cũng may tuy ba cậu nghiện, nhưng đi ít.
Tự chủ là ok.
Ôn Độ từng nhìn chằm chằm ba cậu thật lâu, ba cậu cũng chỉ đi vài lần.
Lần sau mặc kệ người ta gọi ba cậu như thế nào ba cậu cũng không đi.
Ba cậu còn lén lút nói với cậu: “Mấy tên khốn kiếp đó, rõ ràng thấy ba thắng bọn họ chút tiền, luôn tìm mọi cách Muốn thắng lại. Hừ, ba sẽ không cho bọn họ cơ hội này đâu.”
Ôn Độ cảm thấy đôi khi ba cậu cũng rất khôn khéo.
Dù sao từ sau lần đó, ba cậu cũng không đi chơi nữa.
Bà Ôn đi theo họ mấy ngày đường dài, cũng không được nghỉ ngơi thật tốt.
Về đến nhà, Ôn Độ để cho bà nội và em gái ngủ trước.
Dù sao ngày mai những người khác chờ gặp bọn họ thì cũng được, nếu ngày mai không gặp được, chờ bọn họ từ Hương Thành trở về gặp lại cũng giống nhau.
Tất cả chỉ là những điều nhỏ nhặt.
Sáng hôm sau, Ôn Độ dậy sớm chạy bộ.
Vừa về nhà điện thoại cậu đã reo.
Triệu Hiểu Phi định nghe điện thoại, Ôn Độ đã đi vào nói: “Chị Tiểu Phi, chị cứ làm việc của chị đi, em tới nghe là được.”
Triệu Tiểu Phi vốn định nói với Ôn Độ hai câu, thấy cậu nghe điện thoại nên đi ra ngoài trước.
“Bây giờ?” Ôn Độ nhíu mày, “Được, tôi đi ngay bây giờ, nhưng phải ăn trước khi trên đường.”
Nói xong, Ôn Độ cúp điện thoại đi lên tầng gọi bà Ôn.