“Cô ấy không chọn giết chết cô là chuyện của cô ấy, nhưng cô đừng quên một việc!”
“Đó là ngoài Ngô Tiểu Phàm thì cô còn cấu kết với Hứa Long để hãm hại thái tử nhà họ Lý! Lang Vương hàng thật giá thật!”
“Chỉ từng đó thôi là đủ để bắn chết cô một trăm lần cũng còn nhẹ”.
Dứt lời, người trong phòng lại bắt đầu tiến tới.
Cấp dưới Hướng Thiên Lĩnh tiến tới tóm lấy Hứa Thu.
“Không, tại sao các người có thể làm như thế! Tại sao các người nói lời không giữ lấy lời!”
Hứa Thu gào khàn cả giọng, bắt đầu khóc lóc om sòm, muốn chống cự.
Thế nhưng làm gì cũng vô dụng mà thôi.
Đã có hai người tiến tới giữ lấy Hứa Thu và ghì chặt.
Còn một người nắm tóc Hứa Thu để cô ta không thể cử động, nhìn thẳng vào mặt Hướng Thiên Lĩnh.
Hướng Thiên Lĩnh đi tới trước mặt Hứa Thu, gương mặt ông ta lạnh lẽo như sương giá.
“Món nợ của Ngô Tiểu Phàm, cô ấy không muốn tính thì thôi, vì cô ấy hiền lành lương thiện”.
“Nhưng món nợ của Vu Kiệt, tôi muốn tính với cô từng cái, từng cái một, cô phải trả hết tất cả!”
“Dẫn đi cho tôi!”
Dứt lời, Hứa Thu bèn bị những người đó mang đi.
Dưới chân Hứa Thu cũng chảy một thứ chất lỏng tanh tưởi.
“Chuyện cô không ngờ có rất nhiều, nhưng cô đã đụng vào người không nên đụng nhất!”
Hướng Thiên Lĩnh xoay người ra nhìn ngoài cửa sổ, giơ tay phải lên, làm lễ.
“Ông cụ!”
“May là Vu Kiệt không sao, nếu không lần này tôi thật sự phải xuống đó gặp ông để bồi tội!”
Gương mặt cương nghị của Hướng Thiên Lĩnh hiện lên vẻ hoài niệm.
.