ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống hai bên gò má.

Cô ta đi đến trước giường bệnh, nhìn kỹ khuôn mặt gầy gò của Vu Sơn.

Hai nhân viên đứng bên ngoài cửa nhìn thấy vậy thì biết điều đóng cửa lại, sau đó rời ra xa một chút để hai người có không gian riêng.

Vu Sơn vẫn đang hôn mê, Cao Vũ Xương ngồi bên cạnh giường rồi lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt của anh ta. Lúc này, ký ức của hai người như ùa về trong tâm trí.

Cô ta bật khóc…

Rồi lại mỉm cười…

Nhớ lại những việc Vu Sơn làm vì mình mà vừa cảm động mà vừa buồn cười…

Mặc dù khóc đấy, nhưng lúc này sắc mặt đột nhiên lại áy náy hơn cả.

Cô ta cúi đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Xin lỗi… Vu Sơn. Mấy năm nay… Thật sự đã để anh phải chịu thiệt thòi rồi. Không phải tôi cố ý… Mà tôi chỉ muốn anh tự tin hơn thôi… Giữa tôi và Lãnh Trầm thật sự không có gì cả, tôi chỉ đang lợi dụng gã thôi…”.

“Anh đừng nghĩ linh tinh, tôi không muốn ly hôn với anh, thật sự không muốn đâu. Hôm đó ở tập đoàn nói với anh về em trai anh, tôi thừa nhận mấy lời đó hơi quá đáng. Nhưng tôi thấy, đó là lỗi của em trai anh nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra, tôi sai rồi…”.

“Tôi không nên coi cậu ấy là đồ cặn bã ngay lần đầu cậu ấy đến nhà mình, rồi còn tát cậu ấy mà không xin lỗi, không nên hiểu nhầm trong sinh nhật của Nhã Nhã, càng không nên nói mấy lời đó… Xin lỗi, em trai của anh là người tốt, không phải kẻ cặn bã. Vu Sơn! Anh có thể nghe thấy không?”

“…”, lần đầu tiên Cao Vũ Xương khóc thành tiếng. Cô ta dường như vứt bỏ hết sự kiêu ngạo từ trước đến nay của mình. Lúc Vu Kiệt vì Vu Sơn mà tự mình đến bữa tiệc của nhà họ Đổng đòi lại công bằng cho anh trai thì cô ta mới tỉnh ngộ… Mình đúng là nực cười.

Vu Kiệt- người mà cô ta coi là cặn bã lại cứu con gái Nhã Nhã của mình hai lần còn mình thì đến một câu cảm ơn cũng không có.

Vu Kiệt- người vì chính nghĩa mà xung động với con trai của Mạnh Hải thì mình lại chỉ dựa vào mấy lời đồn thổi mà cho rằng cậu ấy đáng chết, còn đi tính toán với cậu ấy nữa.

Ngoài ra, trong bữa tiệc của nhà họ Đổng, cô ta còn nhẹ dạ cả tin lời vu khống của Lãnh Trầm rồi cho Vu Kiệt hai cái tát.

Nhưng Vu Kiệt lại làm gì? Vu Kiệt đã lấy đức báo oán, không ra tay với cô ta mà dùng cách của mình để đòi lại công bằng cho Vu Sơn.

Nếu so với Vu Kiệt, cô ta cảm thấy mình chỉ là kẻ thích thể diện, luôn tự cho mình là đúng và là người phụ nữ ngu xuẩn.

Cô ta thật sự nhận ra lỗi lầm của mình rồi… Cô ta biết nói lời xin lỗi rồi.

Sau mấy giây cô ta nói xong thì tay của Vu Sơn cũng động đậy được một chút. Tiếp đó, tiếng gió thổi, tiếng mưa rào truyền đến tai anh ta.

Vu Sơn… Thật sự tỉnh lại rồi.

Anh ta đã nghe thấy những lời nói từ tận đáy lòng của Cao Vũ Xương. Khoảnh khắc đó, khóe môi anh nhếch lên nở nụ cười ấm áp…

“Vợ… Vợ à…”.

“…”, Cao Vũ Xương trợn trừng mắt nhìn Vu Sơn. Cảm giác vui mừng, nhớ nhung hòa quyện trong người cô ta.

“Anh nói rồi mà… Em trai anh… Là người tốt… Không sai chứ?”, Vu Sơn dùng chút sức lực cuối cùng, giơ ngón tay cái lên, nói với Cao Vũ Xương.

Còn Cao Vũ Xương thì gật đầu, vừa lau nước mắt vừa gật đầu.

Cô ta không hề phản bác mà chỉ gật đầu.

Rất nhanh, các bác sĩ trong bệnh viện nhận được tin thì đều đến phòng bệnh và kiểm tra một lượt cho Vu Sơn.

Đây lại là một kỳ tích nữa sau sự việc hai chân của Đổng Sinh hồi phục.



Mười giờ tối, trong sân bay Giang Thành, tất cả các chuyến bay đều vì một cuộc điện thoại gọi từ thủ đô mà phải dừng bay hoặc delay.

Còn bên ngoài sân bay, toàn bộ đoạn đường trong vòng 3km đều được ngăn cách lan can, hoàn toàn bị phong tỏa. Ngoại trừ năm chiếc xe Lincoln Extension đẳng cấp thì không xe riêng nào được đi vào trong.

Nửa tiếng sau, các ông trùm có thế lực ở các nơi của Giang Thành khi nghe thấy tin đó, quần áo còn không kịp thay liền sai người lái xe đưa mình đến sân bay để đón tiếp. Nhưng chỉ đến lan can bên ngoài 3km là phải dừng lại, còn mình đi phải đi bộ vào trong. Kể cả phải bò thì cũng phải bò được đến đó.

Bởi vì ‘nhân vật’ đó đã đến.

Tất cả mọi người ở sân bay khi nhìn thấy cảnh này thì đều hít một hơi thật sâu.

“Ôi chao! Hôm nay có phải xuất hiện nhân vật lớn nào không? Những ông trùm này bình thường chỉ nhìn thấy trên ti vi, vậy mà hôm nay lại đích thân đến đây, còn cuốc bộ vào nữa”.

“Không biết nữa! Nói khẽ thôi! Anh nhìn thấy tầng dưới không, đều là chiến sĩ mặc vũ trang đấy. Chỉ e nhân vật đến lần này không phải dạng vừa đâu”.

“Đúng thế, đúng thế! Nhìn quy mô như này là đã biết không đơn giản rồi”.

Và một tiếng sau, một máy bay tư nhân từ thủ đô đến đáp xuống sân bay.

Rất nhanh, một ông cụ đi xuống oai phong lẫm liệt rồi đi ra lối đặc biệt của sân bay.

Vừa bước ra là những ông trùm bị chắn ở hai bên lan can đều vẫy tay chào hỏi: “Ông cụ Lý cát tường”.

Ông cụ Lý đã đến rồi…

Mười phút sau, ông cụ Lý ngồi trên ghế sofa da thật ở trên xe Lincoln, sắc mặt nghiêm nghị nhìn ông cụ Đổng.

Kể cả là người đứng đầu gia tộc hạng nhất Giang Thành nhưng khi đứng trước mặt ông cụ Lý thì ông cụ Đổng vẫn chỉ như con kiến, đến thở mạnh còn không dám.

Sau khi nghe báo cáo của Ưng, ông cụ Lý nheo mắt nói: “Vì vậy, mệnh lệnh mà tôi gửi cho ông chẳng là gì đối với ông đúng không? Ông cứ thế để cháu đích tôn của tôi bị đám phần tử cực đoan truy đuổi như vậy sao?”

Chỉ một câu ngắn ngủi mà chứa đầy áp lực vô hình.

Sắc mặt ông cụ Đổng tái nhợt, toàn thân nổi da gà, cảm giác khó chịu như lửa đốt.

“Ông Lý! Thật sự xin lỗi, tôi thật sự không ngờ chàng trai đến làm loạn bữa tiệc hôm đó lại là cháu đích tôn của ông. Nếu như tôi biết, đừng nói là phần tử cực đoan mà kể cả là người nhà họ Đổng dám ra tay với cậu chủ thì tôi sẽ không do dự mà đánh gãy chân chó của kẻ đó. Ông Lý, tôi thật sự không cố ý, mong ông…”.

“Không cần nói nữa”, ông cụ Lý không muốn nghe những lời thừa thãi. Sau khi nhận được tin của Ưng, ông ta điều động phi cơ, hỏa tốc đến đây luôn.

“Ưng! Tình hình hiện giờ thế nào rồi?”

Ưng tiếp tục báo cáo: “Báo cáo gia chủ! Hiện giờ có thể chắc chắn, sau khi cậu chủ được đưa ra khỏi thủ đô, chắc được một cao nhân nào chữa trị, sau đó lại được nhà họ Vu ở vùng quê Giang Thành nhận nuôi. Nói cách khác, Vu Kiệt- em trai của Vu Sơn, con rể của tập đoàn Cao Thị chính là cậu chủ đấy ạ”.

“Chắc chắn rồi?”

“Vâng”.

“Bức ảnh trên hồ sơ của cậu chủ đã lấy đi cho y tá của bệnh viện xác nhận rồi, hoàn toàn giống ạ. Chỉ có điều, hồ sơ của cậu chủ có chút kỳ lạ”, Ưng nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mắt nhìn về phía ông cụ Đổng.

Thấy vậy, ông cụ Đổng biết ý, nói: “Ông cụ Lý! Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Ông yên tâm, tôi đã cử người nhà họ Đổng đi tìm cậu chủ rồi”, nói xong ông ta rời đi luôn.

“Nói đi”, ông cụ Lý chau mày nói.

“Vâng”, Ưng chỉ tay lên một tập tài liệu, nói: “Hồ sơ của cậu chủ từ mười bảy đến hai mươi lăm tuổi hoàn toàn để trống, không điều tra được bất cứ thông tin gì. Kể cả thông qua Mật Điệp Tư là tổ chức quyền lực cao nhất cũng không điều tra được. Tôi nghĩ… Có khả năng… Cậu chủ từng vào… Long Tiễn?”

“Cái gì?”

“Long… Tiễn?”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc