ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Lại thêm một ngày trôi qua trong mờ mịt.

Mười vệ sĩ nhà họ Lý tìm kiếm không có kết quả, thành phố Giang Thành quá lớn, dù cho chia thành mười khu vực, muốn tìm kỹ hết tất cả khu hẻo lánh là một chuyện vô cùng khó khăn. Huống chi còn có những khu chung cư, tất cả đường đi đều có camera.

Ngoài việc này ra thì bốn người của gia tộc lớn cũng không có chút kết quả nào.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới ngày mừng thọ cụ ông nhà họ Đổng.

Trong ngày mừng thọ, lúc này người đang ở vị trí thái tử chuẩn bị kế thừa nhà họ Đổng là Đổng Sinh đang ở trong sân nhà mình ngắm nhìn hoa sen nở rộ.

Người giúp việc Trương Ngọc bưng một chén trà xanh từ từ đi tới: "Cậu chủ, uống trà đi. Buổi tối tới nhanh thôi, nhìn trời có vẻ sắp mưa, nên hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật trong khách sạn".

“Khách sạn sao?", Đổng Sinh mặc một bộ vest, anh ta nhìn trời xám xịt thì dường như có điều suy nghĩ.

“Tìm được vị thần tiên mà ngày ấy chúng ta gặp phải chưa?”, Đổng Sinh vội vàng hỏi.

Trương Ngọc lắc đầu: "Tìm rồi, tất cả thuộc hạ đều phái đi tìm ở khu phố kia từ đêm hôm đó, nhưng cũng không tìm thấy chút tung tích gì. Camera phụ cận cũng điều tra thử rồi, nhưng vẫn không thấy, sợ rằng cả đời này cũng tìm không được. Cậu chủ, hay là bỏ qua đi!"

“Bỏ qua?”

Đổng Sinh nheo mắt lại: "Nếu bỏ qua thì đời này Đổng Sinh tôi chắc chắn là bỏ lỡ một cơ duyên lớn".

“Ồ? Không phải hai chân cậu chủ đã lành rồi sao?”

“Cô thì biết cái gì, người có thể lấy ra loại thần dược này thì bản thân họ chính là nhân tài có giá trị còn hơn thần dược nữa. Nếu như tìm được người đó, muốn tôi dâng ra một nửa gia sản thì tôi cũng đồng ý, chỉ cần người đó có thể làm việc cho tôi".

Đổng Sinh nói xong thì quát: "Đi truyền lệnh cho người phía dưới, tìm được vị thần tiên kia thì Đổng Sinh tôi sẽ cho người đó mười triệu coi như trả thù lao, tuyệt đối không nuốt lời".

“Mười triệu!”

Trương Ngọc hít sâu một hơi.

“Đã hiểu, tôi đi ngay!”

...

...

Trong sân của quán ăn, Dương Cẩm Tú nằm dài trên bàn.

Xung quanh mắt cô là quầng thâm nghiêm trọng, đối với một người phụ nữ ngủ nghỉ đúng giờ, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, một khi chịu thức khuya hai ngày thôi thì quầng thâm mắt sẽ vô cùng rõ ràng.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng sấm!

"Ầm ầm!"

Cô chợt bừng tỉnh.

“Chú, chú, trời mưa rồi… chú không được qua đây nữa, tôi không mang dù...”

Sau khi tỉnh lại thì câu đầu tiên mà Dương Cẩm Tú thốt ra chính là suy nghĩ cho Vu Kiệt.

Cô vẫn luôn nghĩ đến Vu Kiệt.

Trong lòng nghĩ.

Đầu óc nghĩ.

Lúc nào cũng nghĩ tới anh, nghĩ xem anh có tới không, nghĩ tới chuyện khi gặp…anh sẽ nói không thích mình...

“Rầm rầm...”, mưa to lên, gió thổi phần phật, nước mưa ngấm xuống đất.

Mưa đã tới.

Nhưng anh không tới.

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẩy.

“Chà, người ta cho em leo cây hai lần, còn em thì ngay cả nằm mơ cũng muốn lấy người ta. Ái chà, em gái ngốc của tôi...”, Dương Kiếm vừa lắc đầu vừa thở dài.

Lần này Dương Cẩm Tú không phản bác nữa, bởi vì đã ngay cả chính cô…cũng bắt đầu hoài nghi.

Cô lấy điện thoại di động ra, mấy tin nhắn gửi đi vẫn chưa thấy trả lời.

Trong khung tin nhắn đối thoại ngày hôm đó chỉ có từng câu nói tràn ngập chờ mong của chính cô.

Cực kỳ giống một cái kẻ ngu đang lẩm bẩm lầu bầu.

Chú...

“Cơ mà ánh mắt Vu Kiệt nhìn em rất sạch sẽ, anh ta không có ý gì với em đâu. À không, có lẽ phải nói thế này, dù anh ta có ý gì với em thì cũng không có cơ hội và tư cách đó!"

“Chỉ dựa vào bối cảnh và gia thế đó của anh ta, thì anh ta cũng không xứng bước vào cửa lớn nhà họ Dương đâu".

Nói xong thì Dương Kiếm đứng dậy, đi đến sau lưng Dương Cẩm Tú rồi vỗ nhè nhẹ vào vai của cô.

“Em gái, anh nói câu này không dễ nghe, mắt tên Vu Kiệt này mù rồi nên không xem trọng em, đó là tổn thất của anh ta. Em cần gì phải để trong lòng chứ, đúng không? Trên đời này đàn ông tốt nhiều tới vậy, em có gia thế lại xinh đẹp, hơn nữa bằng cấp đầy đủ!"

“Giờ nói tới câu thật lòng này, mặc dù bốn tài tử tiếng tăm lừng lẫy, nhưng nếu muốn sánh đôi với em cũng còn khó nữa là, em nói có đúng hay không?"

Dương Cẩm Tú đẩy tay anh ta ra.

Ở sâu trong lòng cô vẫn còn ôm hy vọng.

“Chắc em sẽ không còn tình cảm gì với anh ta đâu nhỉ! Anh ta đã cho em leo cây hai lần rồi mà", Dương Kiếm hỏi.

“Biết đâu là…chú ấy đã gặp phải chuyện gì, nhất định là có chuyện gì rồi!", Dương Cẩm Tú giải thích giúp Vu Kiệt.

“Có chuyện cái quần què, đã hai ngày rồi, chẳng lẽ không thấy tin nhắn? Thời gian trả lời tin nhắn cũng không có hả? Hôm trước hẹn anh ta xem phim, chờ đến nửa đêm. Ngày hôm qua em hẹn anh ta ăn, chờ từ sáng cho đến tối, rồi ngủ đến bây giờ. Chẳng lẽ anh ta còn không có thời gian?”

“Anh ta là một thằng ranh mới ra tù, có chuyện gì quan trọng cho được?”, Dương Kiếm nói mỗi một câu đều mạnh mẽ, dường như đúng là như vậy thật.

“Không cần quan tâm em!”

“Đừng lo cho em!”

“Anh đi đi".

Dương Cẩm Tú đẩy anh ta ra, cô thở phì phò đi tới cửa.

Mưa to tạt vào người khiến quần áo cô chọn lựa tỉ mỉ ướt nhẹp.

Cô ngẩng đầu, nước mắt chảy ra làm mơ hồ tầm mắt.

“Chú...”

“Chú thật sự…không thích tôi sao?”

Dương Cẩm Tú khóc nức nở, có một số việc nên nói cho rõ!

Cô nắm chặt tay lại, rồi vươn tay ra lần nữa, sau đó soạn một tin nhắn cuối cùng gửi đi.

“Chú, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi! Tôi có mấy lời...muốn nói với chú, đúng hơn là có rất nhiều lời. Lần này tôi sẽ không ép chú tới, coi như là lần cuối cùng nói chuyện đi! Nếu như chú đến thì tôi sẽ rất vui vẻ, nếu như chú không đến, vậy sau này…tôi cũng sẽ không làm phiền chú nữa!"

“Và tôi cũng hiểu thật ra chú không thích tôi...”

“Chú...tôi ở quán bar Vườn Sao Băng chờ chú…chú...lần này, chú có đến không!”



...

Mưa to bao phủ nhà trọ, tiếng sấm chớp cuồn cuộn như biển chảy, Vu Kiệt từ trong mơ bừng tỉnh.

“Anh...”

Tia chớp rạch bầu trời, xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt Vu Kiệt.

Tiếng sấm ầm ầm kia!

Khiến Vu Kiệt nhớ tới giấc mơ rất dài tối qua. . Đọc truyện tại == TrumTruy en. c o m ==

Anh mơ thấy anh mình bị người ta cắt ngang hai chân, xương cốt vỡ thành từng miếng, nằm liệt trên giường bệnh, không có hô hấp, sắc mặt trắng bệch giống như một người chết, hơn nữa bên người không có một người thân nào.

Cô độc!

Thê lương!

Vợ con chia lìa.

Gia đình cũng không còn.

Mồ hôi lạnh đổ đầy trên lưng Vu Kiệt, anh sợ hãi.

Anh sợ rằng anh mình sẽ rơi vào kết cục như thế, chuyện này dường như bố Mạnh Như...có thể làm được.

"Không được!"

Vu Kiệt sốt ruột cầm điện thoại lên, bởi vì quá mức nóng ruột nên đã xem nhẹ mười tin nhắn gửi tới, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Vu Sơn.

"Tút tút tút....”

Trong điện thoại vẫn có tiếng chuông reo.

Nhưng cho dù Vu Kiệt gọi như thế nào thì đầu bên kia vẫn không kết nối.

Anh gọi nhiều cuộc nhưng kết quả vẫn giống nhau.

"Đã xảy ra chuyện rồi".

Trực giác nói cho anh biết, mấy ngày nay nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Anh không kịp thay quần áo, chỉ mặc vội một chiếc áo khoác rồi mang theo cây dù rời khỏi nhà trọ, chạy tới biệt thự nhà họ Cao.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện hàng đầu thành phố Giang Thành, Vu Sơn nghe thấy điện thoại rung từ nãy tới giờ thì mở to mắt.

“Em trai...”, hai ngày nay anh ta chưa ăn cơm, toàn thân suy yếu, môi có hơi trắng.

Là anh ta cố tình không ăn cơm.

Anh ta đã trở thành người tàn phế, dường như chết sớm một chút…cũng là một việc rất tốt!

Anh ta gắng gượng đứng dậy, muốn đi cầm điện thoại. Trước khi đi nên gửi cho em trai một tin nhắn hẹn giờ, coi như là lời vĩnh biệt đi.

Nhưng anh ta rất mệt, giơ tay cũng cảm thấy phải cố hết sức.

Anh ta dùng toàn bộ sức lực trở mình, cũng sau một giây thì ngã phịch một cái, lăn từ bên cạnh giường bệnh lăn xuống.

Ly trên bàn rơi xuống, điện thoại cũng rơi xuống.

Hai mắt anh ta đỏ ngầu, vươn tay để lấy, nhưng lúc anh ta ngẩng đầu thì cửa phòng...bị đẩy ra.

Lãnh Trầm đang mặc vest, trong tay cầm một chai chứa chất lỏng màu xanh biếc đi tới!

“Đồ vô dụng...tao đến rồi!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc