Tiếng hô của y tá vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
Âm thanh bị mưa to lấn át, dần dần biến mất không còn sót lại chút gì.
Và…
Ngay khi tiếng hô này truyền đi khắp bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô, tất cả nhân viên y tế, bác sĩ,… bị cưỡng chế ở lại bệnh viện, không được rời khỏi đây dù chỉ một bước, dường như nghe được một kỳ tích khó có thể tin được, bọn họ cứ như phát điên, lao ra khỏi phòng.
“Tỉnh?”
“Y Thánh tỉnh?”
“Kỳ tích, kỳ tích, đây là kỳ tích!”
“Mau lên, đừng có cản đường tôi, lập tức chuẩn bị tất cả dụng cụ, mau đi, bảo trợ lý vệ sinh cá nhân, sau đó tranh thủ đến chỗ tôi, chúng ta lập tức kiểm tra thân thể cho Y Thánh!”
“Vâng!”
“Vâng, được, thầy Lưu!”
“Đúng rồi, lập tức thông báo cho viện trưởng, nhanh đi!”
“Nhanh lên!”
“…”
Tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc, một số người vì quá hấp tấp mà va vào nhau, âm thanh từ khắp nơi vọng lại.
Bởi vì Mặc Bạch tỉnh khiến cho toàn bộ bệnh viện rung chuyển.
Bất kể đó có là một vị giáo sư từng được trường đại học hàng đầu tán thưởng vì tài năng, mời về giảng dạy.
Hay là phó viện trưởng từng phát biểu luận văn về y khoa gây chấn động toàn cầu.
Tất cả bọn họ đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng của Mặc Bạch.
Nhưng giờ phút này…
Một cái bóng xuất hiện trong biển tâm thức của Mặc Bạch.
Vẻ mặt Mặc Bạch không hề thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, ông ta có thể có thể cảm nhận được tinh thần của mình rất minh mẫn, thân thể cũng đã khôi phục hoàn toàn, trước mắt, giữa biển tâm thức đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
Rõ như ban ngày!
Ông ta nhìn cái bóng kia, đó là một ông lão đang đứng bên bờ hồ, đưa lưng về phía ông ta.
Lúc này, bầu không khí phút chốc trở nên yên tĩnh, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Mặc Bạch lên tiếng:
“Là tiền bối đã cứu tôi?”
Ông lão gật đầu: “Đáng lẽ anh nên nói những lời này sớm một chút, cái bóng của ta kiên trì không được bao lâu đâu!”
Mặc Bạch: “Tôi biết rất rõ tình trạng của mình, thương thế như vậy, muốn điều trị tốt trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ cường giả phong Vương, căn bản không ai làm được, xin hỏi tiền bối là…”
“Biết về ta… thật ra không có ảnh hưởng gì đến anh, cái mà anh nên quan tâm chính là… vì sao ta lại cứu anh!”
Mặc Bạch ngẩn ra: “Cũng đúng, tiền bối…”
Không đợi ông ta nói hết lời, ông lão đã cắt ngang: “Anh thật sự là một tên đầu gỗ!”
“…”, Mặc Bạch.
Ông lão: “Cứu hay không cứu anh cũng sẽ không thay đổi bất kỳ điều gì trêи đời, nhưng sẽ thay đổi quỹ đạo tâm hồn của một người, cho nên ta quyết định cứu anh, đương nhiên, cũng là vì đứa nhỏ kia đã hoàn thành khảo nghiệm của ta dành cho nó!”
“Vốn ta định yêu cầu thằng bé diệt toàn bộ chùa Hàn Sơn, nhưng sau đó nghĩ lại, đối với nó, ở giai đoạn hiện tại, trở ngại lớn nhất chính là Tứ Thánh Tử, nếu nó có thể giết được bốn tên đó, vậy là đủ rồi, chuyện còn lại là của người lớn, để người lớn tự giải quyết, ta rất khâm phục người anh em kia của anh!”
Người anh em?
Hình ảnh Diệp Lâm vô thức hiện ra trong đầu Mặc Bạch.
“Tiền bối, ông nói ông Diệp…”
“Anh ta đã đến chùa Hàn Sơn!”
Ông lão: “Một đạo ấn chữ “Bạo”, ta dường như thấy được tương lai của đứa bé kia lóe sáng nơi chân trời, một đạo ấn vô cùng mạnh mẽ!”
“…”, Mặc Bạch.
Ngay sau khi nói xong câu đó, ông lão biến mất khỏi biển tâm thức.
Bóng tối bao phủ nơi đây đã bị xua tan, ánh sáng lại một lần nữa chiếu rọi.
Một giọt mưa rơi trêи chiếc lá rụng.
Đã tỉnh!
Vừa mở mắt, Mặc Bạch lập tức nhìn về hướng chùa Hàn Sơn.
Một giọt nước mắt trào ra ở khóe mắt, từ từ chảy xuống.
Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gối.
Để lại một vệt nước.
Vậy ra…
Ông ta đã xác định.
Có rất nhiều chuyện, không cần phải truy đến cùng ai đúng ai sai, thường thì, ngay khoảnh khắc đó, lòng của bạn đã có đáp án chính xác rồi.
Ông ta thở dài, cúi đầu.
“Ông Diệp!”
“Đã nói không cần mà!”
“Sao ông vẫn… dùng!”
Âm thanh có chút nghẹn ngào, cổ họng ông ta khàn khàn, lộ vẻ nặng nề.
Nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Đã nói là không dùng, nhưng vẫn dùng.
Làm người không có uy tín!
Một khi sử dụng ấn chữ “Bạo” kia, hậu quả khôn lường, chẳng lẽ ông không biết sao?
“Ông Diệp!”
Mặc Bạch ngước nhìn tầng mây xám xịt trêи trời.
Run rẩy lê tấm thân suy yếu, nhẹ nhàng từng chút một vén chăn lên, bước từng bước chậm chạp mà nặng nề, đi đến bên cửa sổ.
“Ông phải… cố gắng chống đỡ!”
“Nhất định phải… cố gắng chống đỡ!”
…
Ở bên kia, ngay thời khắc ấn chữ “Bạo” cùng với ấn chữ “Nhất” tạo thành lĩnh vực va chạm vào nhau.
Vu Kiệt cũng nghe thấy được.
Đứng ở chân núi Hàn Sơn, anh thở hồng hộc, ngay sau khi giết chết Tuệ Không, con lừa trọc cuối cùng trong đám Tứ Thánh Tử, anh đã cấp tốc lao xuống núi.
Khi đó, rõ ràng anh đã nghe được tiếng của Dương Cẩm Tú.
Anh đã đến.
Nhưng vừa mới đến chân núi Hàn Sơn, anh đã nghe thấy một tiếng nổ mạnh làm rung chuyển ngọn núi.
“Thầy!”
Vu Kiệt đứng sững tại chỗ, cảm giác bất an nhanh chóng phủ lấy tim anh, đồng thời, lúc này, trong đầu anh chợt lóe lên phỏng đoán mà anh vĩnh viễn không muốn đối mặt.
Cảm giác bất an kia vô cùng chân thật.
Mưa to khiến máu tươi nhuộm khắp người anh.
Lưỡi của dao găm Lang Vương vẫn còn dính máu Tứ Thánh Tử.
Sắp thành công rồi!
Chỉ còn thiếu một chút nữa, thiếu một chút nữa!
“Thầy, chờ con, Tiểu Kiệt lập tức đến ngay, chỉ năm phút nữa thôi, đợi thêm năm phút nữa, Tiểu Kiệt đã đạt đến tốc độ mà lúc trước thầy yêu cầu rồi, chỉ cần năm phút mà thôi!”
“Nhất định đừng xảy ra chuyện bất trắc!”
“Xin người!”
Vu Kiệt vừa cầu nguyện, vừa xông lên núi.
Anh dồn toàn bộ khí kình trong cơ thể xuống hai chân, tăng nhanh tốc độ, liều mạng chạy, chạy thật nhanh, thu hẹp khoảng cách.
…
Lúc này, trong chùa Hàn Sơn, tất cả cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đứng bên ngoài lĩnh vực không dám dời mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không gian bị biển lửa nhấn chìm kia.
Khói lửa hung hãn điên cuồng thiêu đốt dưới mưa, cứ như vĩnh viễn sẽ không bị dập tắt.
Ánh mắt mọi người tập trung vào từng ngóc ngách, ngay cả một ngọn cỏ cũng không bỏ qua.
Bởi vì…
Việc này rất quan trọng.
Nếu như Diệp Lâm chết.
Quốc Phái muốn tiếp tục dùng thủ đoạn của ông ta để khống chế võ giới… việc này không đáng lo ngại.
Nhưng nếu Diệp Lâm không chết, kết quả… khó mà nói được.
Chịu một kϊƈɦ của người phong Vương mà không chết, trận chiến này đủ để vinh danh trêи dòng sông lịch sử dài dằng dặc của võ giới.
Cùng lúc đó, ngoại trừ đám người phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa, sáu vị cường giả phong Thánh của Quốc Phái bị lão tăng áp chế trêи mặt đất cũng liên tục chú ý tình huống trong lĩnh vực.
Bọn họ đã thoát khỏi áp chết.
Ngay khi lão tăng điều động ấn chữ “Nhất” khiến cho lĩnh vực bị thu hẹp lại, chính vì lẽ đó, áp chế trêи người bọn họ cũng bị hủy bỏ.
Ngay khoảnh khắc ấn chữ “Bạo” nổ tung, bọn họ đã kịp thời rời khỏi phạm vi lĩnh vực, chỉ có điều, vì bị lão tăng đánh cho một đấm, thực lực của sáu người họ đều bị phế bỏ, vết thương trêи người vô cùng đau đớn.
Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn kiên quyết không lùi bước, đối mặt với nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể bị người của Giang Hồ Truyền Thừa đánh giết, bọn họ vẫn tiếp tục nán lại đây.
Bọn họ phải đợi!
Đợi một kết quả!
Là Diệp Lâm còn sống?
Hay là… lão già kia?
Không biết đã trôi qua bao lâu, đại khái khoảng ba bốn phút, rốt cuộc, mưa to cũng dập tắt lửa, giữa tầng mây, sấm chớp đã dần ngưng tụ lại một chỗ, hình thành cột sét chói mắt.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, không hẹn mà cùng tiến lên một bước.
Cũng ngay lúc đó.
Trong yên lặng…
Bọn họ nhìn thấy…
Trong làn khói trắng, một bóng người đứng chắp tay trước ngực, nhìn Diệp Lâm đang nằm trêи mặt đất.
Diệp Lâm: “Khụ… khụ… khụ…”
Lão tăng: “Bổn tọa… đã xem thường ông!”
“Nhưng cuối cùng… ông vẫn thua!”
Khóe miệng Diệp Lâm tràn đầy máu tươi, cả người loạng choạng bò dậy từ trêи mặt đất: “Ông còn có… sáu phút!”
Lão tăng gật gù: “Tiếp tục kéo dài thời gian của bổn tọa, ông sẽ chết!”
“Đáng giá không?”
Diệp Lâm không chút do dự, tay bắt đầu kết ấn, ánh mắt ông ta dần dần trở nên mơ hồ, cơ thể lảo đảo, dường như khó có thể chống đỡ nổi, ngay cả mũ rộng vành trêи đỉnh đầu cùng bị lệch đi.
Nhưng dù là như vậy, ông ta vẫn kiên cường chống đỡ, sau khi điều chỉnh mũ rộng vành cho ngay ngắn lại, Diệp Lâm hét lớn một tiếng:
“Đáng giá!”