ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Đối với sáu người của Quốc Phái, lão tăng hoàn toàn không có chút gì gọi là lưu tình.

Mỗi lần ra tay, chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bại đối phương, không có sự đối lập bất ngờ, chỉ có một bên bị nghiền nát.

Ông ta đến rồi.

Như một cơn gió.

Cũng giống như một cơn lốc xoáy, quật ngã sáu người của Quốc Phái lăn ra đất, chỉ trong thời gian vài hơi thở, không tốn mảy may sức lực liền có thể giải quyết dễ như trở bàn tay những chuyện mà các vị chưởng môn lớn của Giang Hồ Truyền Thừa ở trong Phật đường này có dốc hết sức lực cũng không làm được.

Thật không biết nên diễn tả cảnh tượng lúc này như thế nào!

Kinh hoàng!

Kinh hoàng!

Bên tai không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của sáu người Quốc Phái.

Chưa từng xuất hiện chuyện như thế này.

Bọn họ bị đè bẹp trên mặt đất, thân thể giống như bị một sức mạnh vô hình giữ chặt, bất kể có giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, cho dù đang ở trong tình thế bị động nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm về phía lão tăng.

Đồng thời còn có Diệp Lâm!

Có điều Diệp Lâm vẫn đang đứng!

Đứng ở trong sân trước Phật đường, phía sau là những ánh mắt chế nhạo của mọi người, phía trước là một vị lão tăng đã giải quyết xong sáu người của Quốc Phái, kết cục không nói cũng hiểu.

Muốn lật ngược tình thế, rất khó!

Sau khi đánh bại sáu người này, lão tăng đi đến bên cạnh Diệp Lâm, hai người cách nhau khoảng năm mươi mét, ông ta nói: “Loại tâm trạng tuyệt vọng này rất ít gặp, nhưng mỗi lần xuất hiện thì sẽ có người mất mạng”.

“Diệp Lâm, ông tuyệt vọng không?”

Lão tăng hỏi.

“Mày nghĩ xem?”

Đôi lông mày lạnh lùng của Diệp Lâm sắc tựa kiếm, như thể muốn đâm xuyên thân thể của lão tăng.

Sắc mặt lão tăng không chút cảm xúc: “Ông vẫn chưa đủ tuyệt vọng”.

“Bổn tọa thấy được lửa giận trong mắt ông, còn thấy được ý chí chiến đấu, điều này rất thú vị, cho dù trận đấu tiếp theo bổn tọa không ra tay, nhưng sáu người của Giang Hồ Truyền Thừa đấu với một mình ông thì chuyện chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian”.

“Ông rất mệt mỏi, mỗi lần chiến đấu quyết liệt thì khí kình của ông tiêu hao rất nhanh, từ lúc ở dưới chân núi lên sơn đạo đến giờ khí kình trong người ông vẫn luôn bị tiêu hao, sau đó lại cưỡng chế đột phá cảnh giới, ngay cả cảnh giới còn chưa kịp ổn định thì đã phải tiếp tục tham gia chiến đấu!”

“Cho dù ông thật sự là thiên tài hiếm có suốt trăm năm qua, cho dù trong mười lăm năm mai danh ẩn tích ông có tích lũy được bao nhiêu sức mạnh, cho dù lòng tin của ông vô cùng mạnh mẽ thì trong hoàn cảnh này, thân thể của ông cũng rất khó có thể chống đỡ để chiến đấu tiếp, bổn tọa không hiểu, trong hoàn cảnh như thế này, tại sao ông vẫn không tuyệt vọng?"

“Ha ha!”

Lão tăng vừa hỏi xong thì tiếng cười khinh thường của Diệp Lâm bỗng vang lên.

Tiếng cười này giống như đang chế giễu!

Giống như là mỉa mai!

Chỉ với hai chữ “ha ha” đã có thể biểu đạt đầy đủ các cung bậc cảm xúc của Diệp Lâm ngay lúc này.

Khinh thường!

Sau lưng, lão hòa thượng đứng trước những vị chưởng môn khác của Giang Hồ Truyền Thừa, ông ta híp mắt lại.

Trong màn mưa, tiếng cười này mới đặc biệt và khinh thường làm sao.

Đối mặt với một người phong vương, còn là một người phong vương mạnh nhất, Diệp Lâm còn thể cười được, không ai có thể hiểu rõ tâm tình của ông ta ngay lúc này.

Tại sao ông ta vẫn còn cười nổi?

Tại sao?

Lão hòa thượng không hiểu, ông ta bị hai tiếng cười này của Diệp Lâm chọc tức, bắt đầu có chút căm phẫn cùng với mặc cảm, ông ta không hiểu tại sao, ông ta tự nhiên cảm thấy bản thân không bằng Diệp Lâm.

Dựa vào cái gì?

Sáu người phong thánh do Quốc Phái phái đến để trợ giúp ông ta đã bị đánh bại mà ông ta vẫn có thể cười nổi?

Tình hình trước mắt chắc chắn sẽ chết, căn bản không còn chút cơ hội nào để lật ngược tình thế, sao ông ta còn có thể cười được chứ?

Sao ông ta lại dám cười?

Dựa vào cái gì mà ông ta có thể cười?

Lão hòa thượng không thể giải đáp được hàng loạt câu hỏi đang hiện lên trong đầu, dưới sự thúc đẩy của những cảm xúc phức tạp, ông ta lại bắt đầu tự hỏi chính mình, nếu như bản thân ông ta đang ở trong tình huống này, ông ta có thể cười nổi không?

Không thể!

Rất nhanh lão hòa thượng đã trả lời câu hỏi này, cho nên ông ta không hiểu!

Cho nên…

“Ông cười cái gì?”

Sắc mặt của lão tăng hơi thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Lẽ nào chuyện này rất buồn cười sao?”

“Không buồn cười sao?”

Diệp Lâm hỏi ngược lại.

Lão tăng: “Hỏi ông tại sao không tuyệt vọng, câu hỏi này vốn dĩ không hề buồn cười”.

“Nhưng ông đây lại cười rồi!”, Diệp Lâm hừ nhẹ một tiếng, thu lai nụ cười khinh miệt kia.

“Đúng vậy, cho nên, tại sao?”

Lão tăng lại hỏi.

“Tại sao?”

Diệp Lâm lại cười ha ha: “Mày còn mặt mũi mà hỏi tao tại sao?”

“Đồ đệ của mày đánh huynh đệ của tao bị thương!”

“Bốn tên đồ tôn của mày bắt vợ của đồ đệ của tao!”

“Bây giờ, cả cái chùa nát này của mấy người còn nói đồ đệ duy nhất của tao là yêu nghiệt, muốn giết nó!”

“Mày còn hỏi ông đây có tuyệt vọng không?”

“Ông đây tuyệt ông nội mày!”

Nói xong, Diệp Lâm liền di chuyển!

Gần như toàn bộ khí kình còn sót lại trong cơ thể đều được bạo phát ra, Diệp Lâm biến mất khỏi chỗ cũ!

Người ta nói, tuyệt vọng thường đi đôi với sinh tử, lúc này Diệp Lâm không hề muốn chết, ông ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, còn chưa nghiên cứu được món cá nướng hợp khẩu vị của Mặc Bạch, còn chưa được chứng kiến hôn lễ của đồ đệ, đồ tôn còn chưa ra đời…còn nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành, sao ông ta có thể chết chứ?

Cho nên, không muốn chết thì sao có thể tuyệt vọng!

Cho nên, không muốn chết thì chỉ có thể phản kháng!

Cho dù có tận mắt chứng kiến sáu người phong thánh của Quốc Phái đều bị lão tăng đánh bại chỉ với một chiêu thì ông ta cũng chưa từng sợ hãi!

Diệp Lâm di chuyển rồi!

Khí kình trong cơ thể đều dồn về trên hai chân, tốc độ di chuyển đạt đến cấp đỉnh phong của người phong thánh, chỉ trong thời gian nửa hơi thở, ông ta đã đến trước mặt lão tăng.

Cùng lúc đó, tại thời điểm bóng người xuất hiện, ông ta hai tay giơ ra trước ngực thực hiện một loại thuật ấn.

Diệp Lâm: “Ấn Triền Tự…quấn!”

“Ấn Triền Tự…giết!”

Hai đường ấn tự bay ra, cùng một luồng khí kình phối hợp với sức ép đại đạo của võ thánh giáng về phía lão tăng.

Đây là thủ đoạn công kích mạnh nhất, Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn sằng!

Nếu như muốn đấu thì phải thoải mái sảng khoái mà đấu!

Con ngươi lão tăng khẽ động, hai tay chắp lại: “Tan!”

“Bùm!”

Lấy ông ta làm trung tâm, vô số thanh kiếm sắc bén bỗng nhiên xuất hiện ngưng tụ giữa trời đất trong bán kính một trăm mét, ngay khi hai đường ấn sắp đánh vào trên người lão tăng thì đột nhiên xiêu vẹo tản ra, trong nháy mắt đã phá nát hai đường ấn mạnh mẽ.

Ngay sau đó…

Những sát chiêu vô hình này không hề dừng lại mà tiếp tục lao về phía Diệp Lâm.

Đây là đạo trời!

Đây là pháp tắc ẩn giấu giữa trời và đất.

Về bản chất, sức ép đại đạo của người phong thánh là được lĩnh hội từ pháp tắc giữa trời và đất, nhưng một phương trời đất cần phải có vô số pháp tắc xây dựng nên. Lúc này, kẻ đang tấn công Diệp Lâm chính là một phương trời đất do lão lăng xây dựng, thuộc về pháp tắc trời đất của chính lão tăng!

Ông ta chỉ cần đứng ở đó, chỉ cần khởi lên suy nghĩ thì pháp tắc trong phương trời đất đó sẽ sa vào thủ đoạn của ông ta.

Đây chính là truyền thuyết của người phong vương: Trong một phương trời đất, người phong vương là vô địch!

Nhưng…

Diệp Lâm không phải là người phong thánh bình thường.

Diệp Lâm nhấc chân, một lần nữa biến mất khỏi vị trí đang đứng, khí kình phát ra bao quanh khắp cơ thể, ông ta cũng cảm nhận được pháp tắc trời đất thuộc về lão tăng này!

Điều này vượt xa bất kỳ loại thủ đoạn tấn công nào!

Lão tăng cười nói: “Tốc độ của ông lại bắt đầu chậm rồi, chứng tỏ khí kình của ông đang dần dần cạn kiệt”.

“Vậy cũng đủ rồi!”

Diệp Lâm lên tiếng.

“Ồ?”

Lão tăng: “Ông rất tự tin?”

Diệp Lâm: “Mày trốn thiên cơ nhiều năm như vậy, nấp trong tháp Trấn Yêu lâu như thế, không phải vì sợ thiên cơ tìm được mày rồi giáng lôi kiếp sao? Ông đây đánh không lại mày, có thể gắng gượng, mày dám coi thường đại họa lôi kiếp xuất quan đến độ chùa Hàn Sơn, ông đây thật sự muốn xem thử, trời có độ mày hay không!”

Bình luận

Truyện đang đọc