ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Trong văn phòng của một cao ốc tượng trưng cho quyền lực ở Giang Thành.

“Ông Trương! Ông nghe tôi nói này, tính chất sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng nên nhất định phải do ông ra tay mới được”.

“Thằng nhóc đó đúng là không biết trời cao đất dày là gì…”.

“…”.

“Hội trưởng Lý! Ông im lặng chút được không? Tôi đã tập hợp đội ngũ nhân viên rồi, rất nhanh sẽ đến đó”.

“Ông nhất định phải đến nhanh lên đấy”.

“Tút!”, Trương Thế Đào cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại suy nghĩ.

Hội thương nghiệp Vạn Hải này…

Sao càng ngày càng làm ra những việc….

Trước đây là vấn đề nợ tiền lương của vô số nông dân.

Giờ lại ép người ta đến tận nơi để ra mặt xử lý.

Thật sự nghĩ mình rảnh việc quá hay sao?

Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Cốc, cốc, cốc! Cốc, cốc, cốc!”

Trương Thế Đào bực tức nói: “Vào đi….”.

Ông ta kéo dài âm ra, đủ thấy hiện giờ ông ta không được nhẫn nại cho lắm.

Lời nói vừa dứt thì một người trẻ tuổi mặc đồng phục bước vào.

“Đội trưởng Trương! Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể lập tức xuất phát rồi ạ”.

“Được…”, ông ta lại kéo dài hơi, sau đó lấy mũ rồi thở dài nói: “Vậy thì đi thôi!”

Rất nhanh! Năm sáu chiếc xe dưới sự điều khiển của những thanh niên mặc đồng phục nhanh chóng đi về phía hội thương nghiệp Vạn Hải.

Đồng thời lúc này, ở phía trước trang viên của nhà họ Đổng xa xôi, mười mấy chiếc xe màu đen xếp thành từng hàng.

Trước mỗi chiếc xe đều có năm người hộ vệ của nhà họ Đổng mặc vest màu đen và đeo kính râm.

“Rầm!”

Cửa lớn mở ra và ông cụ Đổng bước ra uy phong lẫm liệt.

Một hộ vệ đứng bên cạnh xe khom người nói: “Ông chủ! Mọi người đã chuẩn bị xong rồi”.

“Được! Xuất phát thôi!”, mệnh lệnh vừa phát ra, ông cụ Đổng ngồi lên một chiếc xe cỡ lớn. Sau đó, mười mấy chiếc xe màu đen chầm chậm đi ra trang viên nhà họ Đổng. Sau khi ra khỏi cửa lớn thì nhanh chóng băng băng trên đường lớn, đi thành hai hàng dài tăng tốc đến hội thương nghiệp.

Màn kịch sắp bắt đầu…

Bên dưới tầng của hội thương nghiệp Vạn Hải.

Sau khi xuống xe, Trương Thế Đào cảm thấy trong không khí có chút lạnh.

Sau đó, ông ta dẫn hơn chục thanh niên mặc đồng phục đi vào bên trong.

Thật không ngờ, cảnh tượng trước mặt khiến họ đều trợn trừng hai mắt.

Lúc này, người nằm đầy đất. Nói một cách chính xác thì đây là bảo vệ của hội thương nghiệp Vạn Hải.

Những bảo vệ lúc này vẫn đang nằm trên đất gào thét, khi nhìn thấy những thanh niên mặc đồng phục tiến vào thì đều không dám kêu la nữa.

Có người thì cố chịu đau loạng choạng đứng dậy.

Có người thì sau khi giãy dụa liền từ bỏ, cố chịu đau đứng lên nhưng không đứng nổi.

Trương Thế Đào chau mày, hai mắt phức tạp.

Haiz! Cậu nhóc này ra tay cũng ác quá đi…

Xem ra lần này hội trưởng Lý gặp phiền phức lớn rồi.

Nghĩ đến đây, Trương Thế Đào thở dài một hơi rồi lắc lắc cổ một cái.

“Ting!”, cửa thang máy mở ra. Một người trẻ tuổi mặc đồng phục với thần sắc căng thẳng hỏi Trương Thế Đào: “Đội trưởng Trương! Thằng nhóc đó…”.

“Haiz! Cùng lắm thì đánh được vài trận thôi. Đừng lo lắng!”, Trương Thế Đào khoát tay rồi nói với vẻ không nhẫn nại được.

Gần đây ông ta đủ bận lắm rồi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng về nhà với vợ con thôi.

Nói xong, nhóm người này đi về phía văn phòng của hội trưởng.

Khi đến trước cửa, Trương Thế Đào và đám người phía sau lại một lần nữa trợn trừng mắt lên.

Chuyện gì thế này!

Cảnh tượng trước mặt khiến đám người đều kinh hãi.

Những người đàn ông có thân hình vạm vỡ đều nằm la liệt trên đất, còn thê thảm hơn những bảo vệ ở dưới tầng.

Cảnh tượng này nếu nói là địa ngục Tu La thì cũng không còn gì quá đáng.

Sau đó, Trương Thế Đào đi vào.

Dù sao thì ông ta cũng là đội trưởng Trương có tầm nhìn rộng. Khi thấy cảnh này thì ông ta chỉ ngây người một cái, cũng không kinh ngạc lắm.

Trước tiên ông ta nhìn đám người trước cửa sổ mà có chút nghi hoặc.

Sau đó lại nhìn thấy… Cậu chủ Đổng trong đám người đó.

Sao anh ta lại đến đây? Trương Thế Đào chưa kịp suy nghĩ thì giọng nói chói tai thu hút sự chú ý của mọi người.

“Ông Trương!”

Trương Thế Đào quay đầu lại thì nhìn thấy hội trưởng Lý mặt mày méo xệch, gào hét loạng choạng đi về phía ông ta.

Hội trưởng Lý ôm bụng, còng lưng xuống. Thân hình ông ta vốn béo ú, giờ đây với tư thế này nên nhìn càng kỳ quặc hơn khiến ai nhìn cũng thấy buồn cười.

“Bụp!”, hội trưởng Lý đứng không vững rồi ngã xuống trước mặt Trương Thế Đào.

Trương Thế Đào thấy thế thì bước lại đỡ ông ta dậy.

Hội trưởng Lý vẫn chưa đứng vững, lúc này giơ tay ra rồi lớn tiếng mắng chửi: “Chính là nó đấy…”.

“Thằng nhóc thối tha đấy…”.

Trương Thế Đào nhìn theo hướng chỉ tay của hội trưởng Lý. Vừa nhìn thì ông ta sắc mặt biến đổi, trợn trừng hai mắt.

Đây…

Chẳng phải là anh Vu sao…

Người mà hội trưởng Lý nói trong điện thoại là tự ý xông vào hội thương nghiệp Vạn Hải rồi chỉ nhăm nhe đánh người và đòi tiền… Lẽ nào là anh Vu đây?

Trương Thế Đào biết rõ bối cảnh của Vu Kiệt mạnh đến mức nào. Kể cả thực lực cũng như vậy.

Từ lần đầu biết Vu Kiệt thì đã có vô số nhân vật lớn vì Vu Kiệt mà gọi điện thoại cho mình.

Nào là chủ tịch Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ…

Ông cụ Đổng đức cao vọng trọng của nhà họ Đổng…

Còn cả ông Lưu, nhân vật lớn được coi là một trong năm ông trùm…

Thậm chí là nhân vật lớn bí mật ở thủ đô nữa…

Có đúng người mà hội trưởng Lý nói trong điện thoại là người này không?

Lúc này, trong đầu Trương Thế Đào như trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy hội trưởng Lý đang nói bên tai mình.

“Ông Trương! Ông có nghe thấy tôi nói không? Mau bắt người đi! Chính là nó đấy. Ông nhìn trên đất xem, lẽ nào đó không phải là chứng cứ sao?”

Hội trưởng Lý chỉ biết quát mắng mà không để ý được trong mắt Trương Thế Đào lúc này toàn là vẻ kinh hãi và phức tạp.

Bắt người ư?

Làm sao ông ta dám bắt Vu Kiệt đây?

Làm như vậy chẳng khác nào không muốn làm ở vị trí này nữa.

Chỉ nói đến ông Lưu phía sau Vu Kiệt thôi, chỉ cần ông ta động đầu ngón tay là đã có thể khiến mình thành bọt biển rồi. Chứ càng không nói đến những thân phận khác khiến người ta khiếp sợ…

Trương Thế Đào nhìn Vu Kiệt với ánh mắt phức tạp.

Trong đầu nhớ lại hàng loạt chuyện xảy ra ở khách sạn Holy Sky ở thủ đô.

Và những chuyện này cũng không ngừng truyền đi trong những buổi tụ tập nội bộ.

Nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng dây vào một nhân vật lớn ở khách sạn Holy Sky, phải vứt bỏ con trai và cháu trai mình, thậm chí là vứt bỏ nhiều sản nghiệp lớn nên mới miễn cưỡng giữ được gia tộc.

Vì vậy, rốt cuộc là nhân vật lớn như thế nào mà khiến một trong gia tộc lớn của thủ đô lại sợ hãi đến thế?

Chuyện này vẫn là một câu hỏi lớn. Nhưng…

Trương Thế Đào biết được câu trả lời cuối cùng, ông ta cũng biết trung tâm của mọi việc là ai.

Người đó chính là Vu Kiệt!

Hội thương nghiệp Vạn Hải đúng là ngốc thật, không ngờ dám dây vào Vu Kiệt? Đầu ông ta bị cửa đập vào hay sao?

Trương Thế Đào đột nhiên thấy ớn lạnh, thân người không kìm nổi mà run lẩy bẩy, trên trán còn toát hết mồ hôi.

Sau đó, ông ta cung kính nhìn về phía Vu Kiệt, hỏi: “Anh Vu! Sao… Sao anh lại ở đây?”

Vu Kiệt thản nhiên nói, hai mắt không có chút cảm xúc nào: “Sao tôi ở đây ư?”

“Câu này… Ông phải đi hỏi ông ta”.

Lời nói vừa dứt, Vu Kiệt giơ tay chỉ về phía hội trưởng Lý.

Xoẹt!

Hội trưởng Lý thần sắc lập tức biến đổi!

Bình luận

Truyện đang đọc