ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Khi Vu Kiệt bước vào quán bar, biết được cái gọi là bắt giữ chỉ là một âm mưu để báo thù, bắt đầu ra tay.

Thì Ngô Tiểu Phàm lại đang ngồi trên xe taxi đuổi theo Vu Kiệt, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tình hình giao thông trước mặt.

“Bác tài, bác tài, có thể lái nhanh hơn một chút được không, sao tôi lại không thấy xe trước mặt thế?”  
Thấy trên con đường trước mặt không có bóng dáng xe cơ quan, Ngô Tiểu Phàm sốt ruột thúc giục.

“Tôi đã nhanh lắm rồi đấy, không phải cô muốn đến đồn cảnh sát ư? Lạc Thành chúng ta cũng chỉ có vài cái đồn cảnh sát đó thôi, căn bản không cần phải đuổi theo”.

“Đúng… Đúng nhỉ!”                Nhất thời quá sốt ruột nên cô ta hồ đồ mất rồi.

Kẻ bắt Vu Kiệt là người của đồn cảnh sát, thế thì cứ trực tiếp đến đó là được rồi.

Nhưng thời gian quá gấp gáp, Ngô Tiểu Phàm lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.


Dù sao…  
Hôm qua trên núi Trường Mao, nếu như không có Vu Kiệt thì hẳn là ông nội Ngô Lãnh đã thật sự qua đời, với cô ta mà nói thì Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng.

Mặt khác, cô bé nhân chứng Tiểu Chu đó cũng khiến Ngô Tiểu Phàm cảm thấy nghi ngờ, lúc nãy vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng bây giờ nghĩ lại cẩn thận thì nó đầy lỗ hổng, cái ngày vào một tuần trước, cô ta nhớ rất rõ Vu Kiệt trông thế nào.

Cả người đầy máu nằm bên hồ ở vùng dã ngoại, mắt nhắm nghiền, mới sáng sớm tinh mơ, thử hỏi xem trong thời gian đó, với cơ thể đó thì làm sao có thể ra tay với một cô bé ở Lạc Thành?  
Đúng là vớ vẩn không thể tả nổi.

Chắc chắn có người đang ở sau lưng giở trò quỷ.

!             Nghĩ nghĩ, trong đầu Ngô Tiểu Phàm bất giác hiện lên gương mặt Hứa Thu.

Là cô ta ư?   
Khoảng mười phút, chiếc xe taxi dừng lại trước cửa đồn cảnh sát của Lạc Thành.

Vừa xuống xe, Ngô Tiểu Phàm đã thanh toán tiền và nhanh chóng vọt vào trong.

Cô ta chạy thẳng vào sảnh.

Có một chị gái trông cực kỳ hiền lành xinh đẹp mặc đồng phục ngồi ngay ngoài của.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô? Cô cần làm căn cước công dân hay là cái gì?”  
Ngô Tiểu Phàm nuốt một ngụm nước bọt, sốt ruột hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm một người, anh ta vừa mới bị vu oan, sau đó người của đồn cảnh sát đã đến bắt người, tôi tới giải thích cho anh ta, tôi có thể lấy ra bằng chứng để chứng minh anh ta không có mặt ở hiện trường, chắc chắn anh ta bị oan!”  
“Chị gái, tôi có thể lấy mạng mình ra để bảo đảm”.

Nghe thế, chị gái lập tức ngẩn người, sau khi quan sát Ngô Tiểu Phàm vài lần thù nhíu mày và nghiêm túc nói.

“Cô có chắc người cô muốn tìm bị áp dụng lệnh bắt giữ không?”  

“Chắc, chắc mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy”.

Ngô Tiểu Phàm nao nao, không hiểu tại sao người kia lại hỏi như thế, có lệnh bắt giữ hay không mà các người không biết ư?  
Nhưng một giây sau đó, chị gái trả lời khiến cô ta hoàn toàn ngơ ngác.

Chị gái nói: “Xin lỗi, chắc là cô nhầm lẫn đâu đó rồi, hôm nay đồn cảnh sát chúng tôi hoàn toàn không đưa ra bất kỳ một lệnh bắt giữ nào cả, những nơi khác của Lạc Thành cũng không thấy nói về một người bị áp dụng lệnh bắt giữ”.

“Cái gì?”  
Ngô Tiểu Phàm ngây ngẩn.

Trực tiếp trợn mắt há hốc miệng.

“Sao lại có chuyện đó được? Tôi tận mắt nhìn thấy lệnh bắt giữ của cảnh sát, sao lại không có công bố cơ chứ?”  
Không có lệnh bắt giữ, thế thì thứ lúc nãy là gì, là giả ư?  
Không đúng!  
Ngô Tiểu Phàm không phải là loại không có kiến thức, rõ ràng con dấu đó thuộc về cơ quan chức năng, tuyệt đối không thể sai được, dù có người làm giả thù cũng không thể giả giống đến vậy, nên biết rằng những cái ấn đó đều có màu sắc để phân biệt, người ngoài có làm giả đến mức nào cũng không thể giống hệt.

Chị gái thấy cô ta chắc chắn như thế bèn nói thêm: “Tôi cực kỳ chắc chắn”.

“Hay là thế này đi! Cô cho tôi thông tin của người mà cô muốn tìm, nếu người đó thật sự dính vào một vụ án cần bị bắt về đồn thì chắc chắn chỗ tôi sẽ có ghi lại".

“Được”.

Ngô Tiểu Phàm gật đầu: “Anh ta tên là Vu Kiệt!”  
Vu Kiệt?  
Chị gái đặt tay lên bàn phím, tìm trong hệ thống xem có cái tên này hay không.

Sau khi nhấn nút enter, hình ảnh xuất hiện…  

Một lần nữa khiến Ngô Tiểu Phàm khiếp sợ.

Sắc mặc chị gái trở nên khó coi: “Tôi bảo cô nhé, cô đang xem tôi là trò cười đấy hả? Hệ thống của chúng tôi hoàn toàn không tìm ra được vụ án liên quan đến người này, mặt khác, không chỉ chẳng tìm được vụ án liên quan mà còn không tìm thấy người đó trên hệ thống dân cư trong nước.

“Cô có chắc là người mang cái tên cô nói thật sự tồn tại trên đời không?”  
“Cái gì?”  
Không thể tìm thấy?  
Ngô Tiểu Phàm há to miệng, mãi không thể khép lại được.

Trong đầu hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi?  
Hệ thống dân cư trong nước không có cái tên đó, chuyện này… Sao lại như thế được?  
Cô ta vừa gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia nhận ra tên của anh Vu, sao đến đây thì cả cái tên cũng không thể tìm ra được, đây là hệ thống cư dân mạnh nhất đấy ư?  
Má ơi!  
Rốt cuộc chuyện này là sao?  
Bấy giờ, thế giới quan của Ngô Tiểu Phàm đã bị đả kích mạnh.

Là ông lớn có quyền lực cao nhất ở thủ đô này!  
Hệ thống dân cư nho nhỏ của Lạc Thành này làm sao mà tìm ra được?  
“Chuyện này… Rốt cuộc là thế nào?”  
Ngô Tiểu Phàm bỗng nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ, tìm rồi lại tìm, tìm tới nơi này xong lại thấy được một kết quả khiến cô ta không biết phải làm sao!  
Một phút sau khi cô ta do dự.

“Ting ting ting…”.


Bình luận

Truyện đang đọc