ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Vu Sơn đờ đẫn tại chỗ, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.

“Em tôi…”, anh ta giơ tay lên dùng vạt áo lau khóe mắt rồi đứng dậy.

“Anh định đi đâu?”, Cao Vũ Xương vội hỏi.

“Anh đi tìm chú ấy! Vợ à, em nên xin lỗi chú ấy một câu”, Vu Sơn nói với giọng nghiêm túc.

“Xin lỗi? Dựa vào gì mà tôi phải xin lỗi”, Cao Vũ Xương xuất thân con nhà giàu, cô ta luôn nghĩ mình thân phận cao quý, kể cả có sai thì cũng không bao giờ nhận lỗi.

“Lẽ nào em không phải xin lỗi sao?”, Vu Sơn hỏi lại với vẻ khó hiểu.

“Vu Sơn! Anh đừng quên anh chỉ ở rể nhà họ Cao, ai cho anh dùng kiểu nói đó nói chuyện với tôi hả? Rõ ràng là em trai anh không giải thích rõ ràng rồi rời đi luôn, vậy mà còn trách tôi sao?”

“Vậy em từng cho chú ấy cơ hội giải thích không?”, câu hỏi này như khiến Cao Vũ Xương cứng họng và không biết nói gì. Cô ta từng cho Vu Kiệt cơ hội không?

Từ đầu đến cuối, những lời mà cô ta nói với Vu Kiệt chỉ có một ý duy nhất, đó là… Xin lỗi… Phải xin lỗi!

Đối phương là khách quý của nhà họ Cao, vì vậy đối với cô ta mà nói, một kẻ cặn bã vừa mới ra tù như Vu Kiệt ngoài xin lỗi ra thì không còn cách nào khác.

Đột nhiên lúc này cô ta mới phát hiện ra, trong hoàn cảnh đó mình đã quá hà khắc và không biết đạo lý gì cả. Nhưng như thế thì đã làm sao, mình là cô chủ của nhà họ Cao cơ mà, sai thì đã sai rồi.

“Anh không được đi”, Cao Vũ Xương quát Vu Sơn.

Vu Sơn coi như không nghe thấy gì mà mở cửa phòng ra.

“Anh quay lại cho tôi, anh đi như vậy có khác gì tát vào mặt Cao Vũ Xương tôi? Anh muốn nhà họ Cao mất mặt có phải không, anh cút về cho tôi”.

“Cao Vũ Xương!”, Vu Sơn đi ra cửa lớn rồi dừng ở hành lang, trầm giọng nói: “Chúng ta làm vợ chồng tám năm rồi, từ lúc bước chân vào cánh cửa của nhà họ Cao, tôi tự nhủ mình không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô. Vì vậy, mong cô coi tôi như con người bình thường được không? Tôi chỉ muốn nói một lời xin lỗi với em trai mình mà thôi”, nói xong anh ta kiên quyết rời đi.

“Anh…Được lắm Vu Sơn, có bản lĩnh thì anh đừng có quay lại, đừng bao giờ quay lại nữa…”, giọng nói cô ta không ngừng văng vẳng trong phòng nhưng tiếc rằng Vu Sơn không giống như trước nữa. Anh ta đã không còn nghe theo ‘mệnh lệnh’ của vợ nữa mà cứ thế rời đi.

Và lúc này đây, giọt nước mắt không biết từ lúc nào rơi xuống từ khóe mắt của Cao Vũ Xương.

Rời khỏi nhà họ Cao, Vu Sơn vội lái xe đến ký túc xá nhân viên của tập đoàn.

Dường như trên đường đi anh ta cứ phóng tít mù mà không ngừng nghỉ. Cuối cùng, sau nửa tiếng anh ta đã đến ký túc xá nhân viên. Nhưng lúc anh ta đến nơi thì ký túc xá của Vu Kiệt trống không. Những đồ dùng bên trong đều được đặt ngay ngắn, dường như chưa từng có người sống ở đây.

Vu Kiệt… Đã đi thật rồi…

Anh ta vội lấy điện thoại ra gọi cho Vu Kiệt nhưng… Nhận lại đều là những tiếng tút tút.

“Bụp”, một giây sau đó là tiếng cúp điện thoại.

Biểu cảm trên mặt Vu Sơn thay đổi, anh ta lại gọi tiếp nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền lại một câu: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy”.

Tắt máy rồi sao… Đến điện thoại cũng không nghe nữa?

Và rồi Vu Sơn ngồi trước cổng ký túc xá nhân viên, nước mắt không ngừng rơi xuống rồi cứ vậy khóc thút thít như một đứa trẻ.

“Em trai…”.

“Chắc là em thất vọng về anh lắm…”.

“Anh xin lỗi… Xin lỗi em… Là anh vô dụng, là anh khiến em phải chịu thiệt. Anh xin lỗi…”.

Vu Sơn khóc, mắt đỏ hoe, miệng không ngừng nói câu xin lỗi. Đột nhiên lúc này anh ta thấy trước mắt mình như tối sầm lại rồi ngất lịm đi.



Trong biệt thự của Lãnh Trầm ở thành phố Giang Thành vọng ra tiếng nhạc cổ điển tao nhã và bắt tai. Lãnh Trầm ôm một cô gái tóc vàng trong lòng, nằm nghiêng trên ghế sofa, trong miệng ngậm điếu xì gà. Trạng thái đó vô cùng phê, có thể thấy là gã đang rất hưởng thụ.

Nhưng trên thực tế gã vẫn đang đợi một món quà.

“Anh Hổ cũng được coi là trùm nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Giang Thành. Trước đây khi đi học mình không tiện ra tay xử lý một số tên khốn, đều là anh ấy ngầm giúp mình đánh tàn phế chân của mấy kẻ kia, lần này chắc cũng không ngoại lệ chăng?”

Lãnh Trầm vô cùng tin tưởng vào năng lực làm việc của anh Hổ. Vừa nghĩ đến Vu Kiệt trước đó ném mình xuống sông thì lửa hận trong lòng gã lại dâng lên ngút trời. Tối nay, thằng nhóc đó chết chắc rồi.

“Ôi… Cậu chủ Lãnh! Mấy ngày nay anh không ngó ngàng gì đến em rồi. Đêm khuya rồi, hay là chúng ta đi nghỉ thôi”, cô gái tóc vàng không chờ được mà lấy điếu xì gà trong miệng Lãnh Trầm xuống.

“Đừng vội mà cục cưng! Chuyện chính vẫn chưa làm xong mà, em vội gì chứ. Đợi cậu chủ đây xử lý xong một người thì sẽ ‘chiều’ em tới bến. Người sắp đến rồi”, tính thời gian thì Lãnh Trầm nghĩ việc chắc đã giải quyết xong rồi.

Nhưng lúc gã định gọi điện thoại cho anh Hổ để hỏi tiến độ thì điện thoại của gã lại có người điện đến trước.

Gã lấy điện thoại ra nhìn thì thấy màn hình hiển thị là bố gọi đến nên thần sắc ngưng trọng hơn nhiều.

Là gia chủ của nhà họ Lãnh, bình thường bố mình bận trăm công ngàn việc. Nếu hôm nay gọi điện cho mình thì chỉ có một trường hợp… Xảy ra chuyện lớn rồi.

Gã ngồi thẳng người, đẩy cô gái tóc vàng ra rồi nghe điện thoại: “Bố ạ…”.

“Mày đang ở đâu?”, giọng nói lạnh như băng truyền lại.

“Con… Con ở nhà”, Lãnh Trầm đáp.

“Tao hỏi mày, sáng nay ở tập đoàn Hoa Mỹ có xảy ra vụ ẩu đả có liên quan gì đến mày không? Trong đó có một người tên là A Hổ, mày có quen không?”

“Không ạ”, Lãnh Trầm lập tức đáp.

“Thật không?”

“Thật ạ”, trả lời xong mà Lãnh Trầm thấy toát mồ hôi lạnh. Nếu như để bố mình biết mình có giao thiệp với anh Hổ thì chắc sẽ lột da mình mất.

“Mày nói dối! Hôm nay chú Lưu của mày gọi điện thoại cho tao nói là mày ngầm sai A Hổ đến giết một người tên là Vu Kiệt. Thế mà mày còn nói là không có à, mày có biết lần này mày gây nên rắc rối gì không?”

Lãnh Trầm lập tức thanh minh: “Bố ơi con sai rồi, con sai rồi. Con nhất thời xốc nổi, con chỉ muốn dạy dỗ thằng Vu Kiệt kia một trận thôi, con không ngờ… Có phải A Hổ đánh chết người rồi không?”

“Thằng ngu này, mày toàn làm hỏng chuyện thôi. Cả ngày mày không đánh nhau thì lại uống rượu gây chuyện, như này thì còn làm được gì nên hồn nữa. Tao nói cho mày biết, chú Lưu đã xóa sạch những chứng cứ bất lợi liên quan đến mày rồi. Đám thằng Hổ Báo gì gì đó ngày mai sẽ bị xử lý, sau này ai hỏi mày có quen bọn nó không thì phải nói là không quen, nghe rõ chưa?”

“Con rõ rồi bố”, Lãnh Trầm nuốt nước bọt rồi đáp lại. Chần chừ một lát gã mới hỏi tiếp: “Bố ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy. Bố nói cho con biết được không? Đám anh Hổ… Có phải toi đời rồi không?”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, quan trọng là đám người đến tập đoàn Hoa Mỹ đánh nhau ý. Ngoài đám A Hổ ra còn có đám người đến từ Ninh Thành, là lính đánh thuê được huấn luyện nghiêm khắc. Đây cũng là nhóm phạm nhiều tội lớn mà Ninh Thành đã để ý năm năm nay rồi. Cũng may có chú Lưu của mày canh chừng, nếu không mày chắc chắn cũng bị giải đi rồi, nhà họ Lãnh cũng chịu ảnh hưởng đấy”.

“Còn nữa, tối nay tao còn nhận được tin, đám người ở Ninh Thành bị phục kích, thậm chí bị diệt hết rồi. Mày ngoan ngoãn ở nhà cho tao, không được đi đâu cả. Nghe rõ chưa?”

“Vâng thưa bố, con hiểu rồi”, nói xong điện thoại đầu dây bên kia cũng ngắt luôn.

Sau lưng Lãnh Trầm ướt đẫm, gã không ngờ lại dây vào lính đánh thuê.

Có thể thấy đám anh Hổ giẫm phải đinh, thất thủ thật rồi.

Hai mắt Lãnh Trầm lạnh lùng, trong lúc tức giận gã ném vỡ cốc thủy tinh trên bàn.

“Loại chó má! Thằng họ Vu kia, lần này coi như mày may mắn, đợi sóng gió lần này qua đi, tao sẽ tìm cơ hội tính sổ với mày”.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc