ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Sau khi rời khỏi tòa nhà, với điều lệnh của Lý Châu, tất cả các cơ quan bắt đầu nhanh chóng điều tra kỹ lưỡng vấn đề.

Bằng chứng là việc chạy hóa đơn của ngân hàng!

Bằng chứng là cuộc điện thoại giữa Lục Chấn Hoa và hội trưởng Lý.

Còn có lời khai của Vu Quý và Vu Bưu!

.......

Tất cả các bằng chứng được chất đống, bày ra sự thật rõ ràng, đủ để khiến hai người này phải ngồi tù suốt đời, thậm chí việc giảm án cũng là một kì vọng xa xỉ!

Điều này cũng có nghĩa là Vu Kiệt không có tội!

Ngồi ở sảnh nhà họ Đổng, để cảm ơn sự giúp đỡ của Lý Châu, ông cụ Đổng đã sai người chuẩn bị một bữa tối để chúc mừng nhà họ Đổng, tai qua nạn khỏi, hạnh phúc về sau.

Nhờ sự giúp đỡ rất lớn của Lý Châu, sự thật đã có thể được làm sáng tỏ, với thân phận đặc biệt này Lý Châu nghiễm nhiên ngồi vào ghế chính.

Điều này có thể bị người ngoài bàn tán, ngấm ngầm nói xấu sau lưng cô ta, cho rằng Lý Châu làm việc trái pháp luật, nhận hối lộ!

Hối lộ?

Cùng cháu trai ăn một bữa cơm, có làm sao?

Những người ngồi xung quanh, cũng thoải mái nở nụ cười.

Tuy nhiên, nhìn Lý Châu khí chất phi thường, có khí chất của bậc bề trên, cảm xúc của Vu Sơn có chút phức tạp, sau một hồi suy nghĩ anh ta liền rót đầy rượu trắng vào ly của mình, đứng dậy, nâng ly, ánh mắt cung kính nhìn Lý Châu.

“Cô... cô Lý...”

Sau khi biết Lý Châu là người nhà của Vu Kiệt, Vu Sơn không dám lại gần, vì sợ mọi người lầm tưởng anh ta vì thế lực của nhà họ Lý mà làm như vậy.

Trong lòng anh ta rất hồi hộp, Vu Sơn ngập ngừng một lát, sau đó nói: "Cô Lý, để cảm ơn cô đã cứu Tiểu Kiệt, tôi…tôi kính cô một ly!"

“Cảm ơn cô!”

“Tôi cạn rồi, mời cô...”

Nói xong, Vu Sơn đưa ly rượu lên miệng, không chút do dự uống cạn, rượu nồng cháy chảy xuống bụng!

“Anh....”, nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt cảm thấy rất khó chịu.

Anh nhìn sang phía cô cả Lý Châu của mình, nhưng lại phát hiện người cô từ thủ đô đến mạnh mẽ quyết đoán, tống thẳng Lục Chấn Hoa vào tù, điều tra kỹ lưỡng vụ án, lại không có biểu hiện gì.

Đến khi Vu Sơn uống cạn ly rượu, cô ta mới quay đầu lại.

"Cậu là anh cả của Tiểu Phong, từ góc độ quan hệ nào đó mà nói, cậu cũng là người nhà họ Lý chúng tôi!"

Vừa mở miệng, những lời này lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

Vẻ mặt ông cụ Đổng thay đổi, ngước mắt lên, nhìn Vu Sơn với vẻ ngưỡng mộ.

Là gia chủ của một gia đình hào môn, ông cụ Đổng có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lý Châu.

Cô ta coi Vu Sơn như người của nhà họ Lý!

Đây là chuyện biết bao người mơ ước chứ!

"Chuyện này…”, Vu Sơn sửng sốt, có chút không hiểu.

Không đợi anh ta lên tiếng hỏi tiếp, Lý Châu tiếp tục nói: "Người nên nói lời cảm ơn, không phải cậu, mà là tôi."

Nói một nửa, Lý Châu nâng ly rượu lên.

Thấy vậy, Đổng Sinh ở bên cạnh cũng nhanh chóng đứng dậy.

“Không cần, tôi tự tự rót được!”, Lý Châu nhẹ nhàng nói.

“Dạ...”, Đổng Sinh ngại ngùng cười, lại ngồi xuống.

Mở bình rượu, cầm ly rượu lên, rót đầy!

Cô kính rượu Vu Sơn bằng cả hai tay: "Hôm nay ở đây, tôi thay mặt nhà họ Lý cảm ơn bố mẹ cậu, nếu như hai mươi năm trước, nhà cậu không nhận nuôi nó thì nó đã không tồn tại cho đến ngày hôm nay!"

"Nếu không có sự dạy bảo cực khổ của gia đình cậu, Tiểu Kiệt đã không được như bây giờ. Nhà họ Vu của cậu đã cứu dòng máu duy nhất nhà họ Lý, là ân nhân của nhà họ Lý chúng tôi!”

"Uống xong ly rượu này, ngày sau nếu có ai dám chống lại nhà họ Vu thì cũng đồng nghĩa với việc chống lại cả nhà họ Lý. Câu nói này sẽ được tuyên bố khắp thủ đô vào sáng mai!"

Nói xong, Lý Châu ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Nữ trung hào kiệt!

“Cảm...ơn...”

Nghe xong ba câu này, trong lòng Vu Sơn chỉ còn lại một cảm xúc, đó là không thể tin được!

"Ăn, ăn đi, mọi người ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi!"

Ông cụ Đổng cười ha hả, làm náo động không khí.

Đây là niềm vui sum họp sau cơn hoạn nạn.

Chẳng mấy chốc, dưới sự tác động của ông cụ Đổng, bầu không khí trên bàn tiệc cũng sôi nổi hẳn lên.

Bữa ăn diễn ra tầm nửa tiếng, nghĩ đến chuyện Cao Vũ Xương và Nhã Nhã vẫn còn ở thủ đô, Vu Sơn nhanh chóng đặt vé, tạm biệt mọi người rồi vội vã trở về thủ đô để đón vợ con về nhà.

Còn chuyện trưởng thôn của thôn Vu Gia, anh ta định sau khi đón vợ con trở về, sẽ tập trung xây dựng làng, thay đổi luật làng sau!

Mặc dù đó là một ngôi làng nhỏ ở trong núi sâu!

Nhưng đối với Vu Sơn và Vu Kiệt, đó là nơi họ lớn lên.

Bây giờ đã lớn rồi, có khả năng rồi, cũng phải đóng góp một chút sức lực cho quê hương mình.

Hơn nữa anh ta cũng đã hứa với dân làng sẽ trở thành trưởng thôn của thôn Vu Gia, nên đương nhiên anh ta sẽ không nuốt lời, chuyện đã hứa với người khác nhất định phải làm được!

Không lâu sau khi Vu Sơn rời đi, Lý Châu cũng chuẩn bị lên đường trở về thủ đô.

Đứng bên hồ nước trong khoảng sân nhỏ trước cửa nhà họ Đổng, một cơn mưa bụi lất phất bay, rơi trên mặt nước, nước bắn tung tóe từng trận!

Lý Châu và Vu Kiệt đứng cùng một chỗ.

Phía sau không có ai, ông cụ Đổng cũng biết bọn họ định nói chuyện gì đó, liền bảo mọi người rời đi.

Lý Châu hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Quyền kiểm soát của Mật Điệp Tư bây giờ nằm trong tay cháu, Lục Chấn Hoa và họ Lý kia không có lý do gì để tấn công cháu. Vì vậy, kẻ đứng sau chuyện này, theo như lời Lục Chấn Hoa, đó là nhà Thượng Quan? Cháu đã điều tra chưa? "

Vu Kiệt gật đầu: "Cháu đã điều tra rồi, nhà Thượng Quan này..."

"Có cùng tầng lớp với nhà họ Hiên Viên, nhưng người trong gia tộc này không ngu ngốc giống như nhà Hiên Viên”

Lý Châu giới thiệu trước.

“Vậy người nhà Thượng Quan là người như thế nào?”, Vu Kiệt tò mò hỏi.

Lý Châu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Trong ấn tượng của cô, đó có lẽ là một nhóm cáo già, đặt lợi ích lên hàng đầu, luôn tính toán bày kế, đều là những người thông minh, cho nên cháu định làm gì?"

Dư Phong siét chặt tay: "Bất cứ kẻ nào làm ô uế mảnh đất này, làm chuyện trái với pháp luật, cháu tuyệt đối không buông tha!"

“Tốt!”

“Cô à, theo thông tin do Mật Điệp Tư bí mật điều tra thì chuyện lần này xảy ra ở Giang Thành có liên quan đến nhà họ Mạnh ở Hương Thành. Cháu đoán là người nhà Thượng Quan muốn ra tay với cháu, có lẽ là bởi vì nhà họ Mạnh, chỉ là…"

Khóe miệng Lý Châu cười cười: "Chỉ là hắn ta không ngờ người mà hắn ta nhắm đến lại là người mà hắn ta không có khả năng động vào!"

"Cô à!"

Vu Kiệt hơi ngẩn người.

Lý Châu mỉm cười, vỗ vỗ tay lên vai Vu Kiệt: "Nhà họ Lý chúng ta, mặc dù ông cụ không ở đây, nhưng không có nghĩa là người bình thường có thể trêu chọc được. Ông cụ đã từng nói: Mọi người không động đến ta, ta không làm gì mọi người, nhưng khi động đến ta, đừng trách ta độc ác!"

“Độc ác?” Vu Kiệt nghi hoặc hỏi lại

"Đúng vậy, nói cho cháu một bí mật nhỏ, khi ông của cháu còn nhỏ, ông ấy bị quấy rầy, một kẻ đã xông vào nhà và ném đồ chơi của ông, ông ngay lập tức cầm đao lên, chặt đầu người đó, từ đó trở đi nhà họ Lý đã lớn mạnh!"

“...”

“Cho nên!”, Lý Châu nhìn lên bầu trời, chỉ hướng về phía thủ đô: “Việc nên làm thì cháu cứ mặc sức mà làm, không làm được thì các cô chú sẽ giúp cháu làm!”

Việc này...chưa xong đâu!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc