ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Cửa xe mở ra, hai chú cháu Vu Quý ở bên trong xe cảnh sát đang lim dim buồn ngủ bị một tràng tiếng bước chân bất thình lình đánh thức, lập tức giật mình tỉnh dậy.

Vu Bưu hai mắt mơ màng, ớ ớ á á nói.

"Chú...sao thế...có chuyện gì vậy..."

Tay của hai người đều bị khóa trên nóc xe, không thể nhúc nhích, Vu Bưu muốn dụi mắt cũng không được, vết thương ở chân vẫn còn đang âm ỉ đau đớn.

"Không có gì đâu A Bưu, chắc không xảy ra chuyện gì to tát đâu, hai chú cháu mình hiện tại được Trương Thế Đào bảo vệ rồi, không phải sợ!"

Vu Quý ở bên cạnh an ủi nói.

Mấy ngày qua bị nhiều chuyện to nhỏ giày vò, khiến gã dần dần hiểu ra, sợ cũng chỉ vô dụng, những gì phải đến thì sẽ đến, bản thân cần bình tĩnh đối mặt!

Quả nhiên, đúng lúc gã vừa nói xong câu này thì dường như ông trời như muốn chứng minh lời gã nói vậy.

Cửa xe hai bên được mở không bao lâu, hai cánh tay to khỏe mạnh mẽ luồn vào trong xe, trên cánh tay áo còn có ký hiệu của tổng cục tham mưu, mở khóa cho hai người sau đó đột nhiên lôi ra ngoài xe.

"Bịch!"

"Bịch!"

Hai chú cháu Vu Quý bị người thanh niên mặc quân phục trực tiếp ném xuống đất phía trước xe.

Lúc này đã gần nửa đêm, hàn vụ đã bao phủ khắp sân bay rộng lớn, những giọt sương lạnh lãng đãng ngưng tụ trên mặt đất, nổi lên không khí se se lạnh.

"Vu Quý! Vu Bưu!"

Giọng nói trầm đặc vang lên, đâm thẳng vào tai của hai người.

Gã ngẩng đầu nhìn qua, người đến chính là Trương Thế Đào, chỉ là...

Vu Quý nheo hai mắt lại.

Không!

Không chỉ có mình Trương Thế Đào.

Đằng sau lưng ông ta còn có...

Rất nhiều người!

Chật như nêm lại người!

Vu Quý tròng lòng lo sợ.

Chẳng lẽ Trương Thế Đào muốn bí mật giết chết hai chú cháu gã, rồi vứt thi thể nơi đồng không mông quạnh sao?

Nhưng cũng không đến mức phải mang nhiều người thế này!

Mẹ kiếp lại còn ở sân bay nữa chứ!

Dù thế nào Vu Quý cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng biết đánh đấm chửi mắng trong cái thôn nhỏ thôi. Không kịp suy nghĩ, gã vội vàng đẩy thằng cháu Vu Bưu ra phía sau lưng mình, gương mặt trở nên nghiêm túc, hai mắt ti hí nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Cộp cộp cộp cộp..."

Chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên càng lúc càng gần, Vu Quý càng lúc càng nhíu mày chặt lại.

Trương Thế Đào tiến lên trước một bước, lạnh lùng cảnh cáo nói.

"Bây giờ cô hai đây hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái đó!"

Nói xong, Trương Thế Đào đứng sang một bên chờ đợi, thái độ vô cùng nhún nhường.

Từ phía sau ông ta xuất hiện một người phụ nữ có gương mặt vô cảm, thậm chí có thể nói là lãnh đạm.

Cô hai?

Là đây sao?

Là nhân vật khiến đội trưởng Trương phải nhún nhường vậy sao?

Sâu thẳm trong lòng Vu Quý lúc này là một sự xem thường không hề nhẹ, thế giới trong cái thôn của gã rất coi thường phụ nữ, hiện tại gã thậm chí còn nhìn Trương Thế Đào với ánh mắt có chút coi thường.

Gã quan sát một lượt từ trên xuống dưới Lý Châu, ánh mắt vừa khinh thường vừa nghiền ngẫm lạ thường.

"Tôi muốn biết toàn bộ mọi chuyện, một quá trình đầy đủ".

"Các người tốt nhất là nghĩ kỹ rồi hãy trả lời".

Lý Châu bước lên trước, ánh mắt lạnh lùng quan sát hai người Vu Quý, không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào, lạnh nhạt mở miệng nói.

Do thói quen nhiều năm làm việc ở bộ kinh tế nên khí tức lạnh lùng cương quyết lơ đãng tỏa ra phả thẳng vào mặt.

Đùng!

Vừa dứt lời.

Lời thẩm vấn lạnh lẽo này còn lạnh hơn cả không khí xung quanh lúc này.

Vu Quý bất giác rùng mình ớn lạnh, lập tức thu lại ý nghĩ trước đó của mình, nhưng trong lòng vẫn không phục, ngoan cố mở trừng mắt, ngạo mạn nói:

"Chuyện gì! Tôi không biết!"

"Một người...phụ nữ như cô thì làm gì có tư cách để tra hỏi một người đàn ông như tôi!"

Gã ngồi trên đất, bảo vệ Vu Bưu phía sau lưng, gân cổ hất cằm lên, trông như cố làm ra vẻ chính đáng nói.

Vừa thốt ra câu này!

Đám thanh niên mặc quân phục Trịnh Long và Vu Sơn xung quanh đều hết thảy kinh ngạc.

Lý Châu là ai chứ!

Cô ta là một trong những người phụ trách của tổng bộ kinh tế thủ đô, là nữ đồ đệ thành công nhất của các lão tiền bối của bộ kinh tế.

Còn chưa kể đến gia tộc khủng sau lưng cô ta, cũng là gia tộc đỉnh cấp duy nhất ở thủ đô, các anh chị em trong gia tộc đều đạt được những thành tựu phi phàm trong các lĩnh vực.

Thế mà lúc này đội trưởng Lý lại đích thân đứng nói chuyện với một tên Vu Quý không biết thế giới rộng lớn ngoài kia thế nào.

Không ngờ, tên Vu Quý này lại dám ăn nói như vậy.

Đúng là tự tìm cái chết mà!

Trương Thế Đào đứng bên cạnh biến sắc, âm thầm nói đáng chết!

Lúc nhận được tin tức cô hai Lý Châu đến Giang Thành đã không kịp chuẩn bị rồi, chỉ biết trợ lý của Lý Châu dặn dò chuẩn bị nhân chứng, cô hai vừa hạ cánh sẽ tới gặp mặt.

Tên Vu Quý này đúng là ngông cuồng, để xem sau này tôi xử lý anh như thế nào!

Đúng lúc mọi người đang hết sức yên lặng, không ai dám thở mạnh.

Khóe miệng của Lý Châu chỉ cong lên, khẽ nhướn lông mày, ánh mắt sắc bén nhìn Vu Quý, tiếp theo vẫn là ngữ khí lạnh như băng nói.

"Ông chắc chứ?"

Chỉ là ba chữ ít ỏi nhưng trong mắt Vu Quý lại như ba thanh kiếm sắc nhọn đột nhiên lao về phía gã!

Bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm vào người, tâm lý phòng thủ trong lòng Vu Quý dần sụp đổ!

Vốn chỉ cảm thấy rùng mình một cái thì lúc này cơ thể gã dường như bất giác không thể kiểm soát nổi mà run lẩy bẩy lên, sự ngông cuồng trên gương mặt cũng nháy mắt biến mất không tăm hơi, mà đổi lại là một gương mặt đang khiếp sợ.

Gã bị ánh mắt cười như không cười của Lý Châu làm cho hoàn toàn sợ hãi rồi, không khỏi chủ động bắt đầu không đánh mà khai.

Một lát sau, sau khi Vu Quý lắp bắp nói ra hết toàn bộ sự việc mà gã biết và tham gia vào.

Hai mắt của Lý Châu trở nên phức tạp, cô ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xăm, ánh mắt sâu xa khiến người ta không sao nhìn thấu được điều gì.

Tiểu Kiệt cậu ấy...

Đã gặp phải rất nhiều chuyện bất công ở đây sao...

Vu Quý ngồi dưới đất vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

Có thế nào gã cũng không ngờ được, người phụ nữ trước mắt nhìn trông cũng bình thường, nhưng khí chất của cô ta chứa một sự khủng bố khiến người khác phải khiếp sợ, sau đó Vu Quý hoảng sợ gào lên nói.

"Cô hai...hai chú cháu đáng thương chúng tôi cũng là người bị hại!"

"Chúng tôi...chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi!!"

"Xin cô hai tha cho chúng tôi, chân của hai chú cháu tôi đã gãy rồi, mong cô tha cho chúng tôi!"

Lúc này Vu Quý quỳ dưới đất không ngừng chắp tay dập đầu xin tha mạng, trông thực sự rất đáng thương.

Nhưng!

Người như vậy trong mắt Lý Châu, không biết đã gặp bao nhiêu rồi. ngôn tình tổng tài

Tổng bộ kinh tế thủ đô, nơi quản lý mạch máu kinh tế của cả Hoa Hạ này, những người trong đó tạm thời chưa nói đến liệu có vì quyền lợi chức vụ mà dần dần đánh mất bản thân mình, quên đi sở tâm để rồi đến cuối cùng sau khi sự việc bị vạch trần thì lại khóc lóc đau khổ.

Có người thì hối hận không hết, có kẻ lại liều mạng giải vây, tóm lại những người như vậy Lý Châu đã gặp quá nhiều...quá nhiều rồi...

Ban đầu cô ta còn nhìn biểu cảm bên ngoài mà không khỏi nổi lòng trắc ẩn, nhưng càng ngày gặp càng nhiều loại người, tuổi cũng ngày một nhiều hơn, cô ta dần hiểu ra, những người này căn bản chỉ là đang đau khổ vì đã để mất những thứ vốn không thuộc về mình mà thôi.

Có bao nhiêu người là thật lòng hối hận chứ!

Ít ỏi chẳng có mấy.

"Ông tốt nhất đừng quên những gì mình đang nói lúc này".

Lý Châu không có bất cứ phản ứng nào với sự khóc lóc cầu xin của Vu Quý, chỉ thản nhiên trả lời, khôi phục lại ánh mắt trong lúc thẩm vấn phạm nhân thường ngày.

Sau đó cô ta phất tay, Trương Thế Đào và Trịnh Long bên cạnh nhận được ra hiệu, lập tức tiến lên chờ chỉ thị.

Lý Châu nhìn về nơi xa xăm, sau khi giống như trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt thoáng thay đổi, khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói.

"Hai người lập tức dẫn người đến tòa nhà tổ tác chiến kinh tế, cảnh cáo những người ở đó, tôi sẽ đến sau".

Ngay sau đó, cô ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Cũng mang trang bị vào, tất cả mọi người đều trang bị đầy đủ vũ khí!"

"Do Lý Châu tôi đích thân phê chuẩn!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Nói xong, Lý Châu quay người rời đi.

Đúng lúc khoảnh khắc cô ta quay người rời đi, Vu Quý ngẩng đầu lên, nhưng cảnh tượng mà gã trông thấy là điều mà cả đời này gã cũng chưa từng gặp, khiến gã không khỏi mở to tròng mắt hết cỡ, miệng cũng không kiểm soát được mà từ từ há hốc ra.

Sau lưng Lý Châu, vô số thanh niên mặc cảnh phục màu xanh và màu đen đông nghìn nghịt đi theo sau.

Đó là sự áp lực không thở nổi không thể diễn tả bằng lời dưới bầu trời đen kịt này, chật như nêm hơn trăm người, ngoài tiếng bước chân ra không có thêm bất cứ âm thanh nào vang lên.

Nhìn theo bóng lưng đã rời đi xa của họ, Vu Quý sững người hồi lầu mới phản ứng lại.

Mình vừa nãy...

Rốt cuộc đã chọc vào...

Nhân vật lớn cỡ nào chứ...

Bình luận

Truyện đang đọc