ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Bệnh viện nhân dân số 1 tại Hương Thành.

Sau khi Dương Kiếm bị phế một chân, Mạnh Long liền đưa anh ta đến bệnh viện do nhà họ Mạnh đầu tư.

Chỉ có điều…

Dù đã được đưa đến đây, nhưng Dương Kiếm chỉ còn một hơi thở.

Về phần Mạnh Long, hắn ta tiếp tục lưu lại quán rượu tận hưởng khoảng thời gian sung sướng của mình.

“Bác sĩ Trần, đến đây! Uống một ngụm đi!”

Bên ngoài phòng giải phẫu, một tên côn đồ người nồng nặc mùi rượu, miệng ngậm một điếu thuốc không chút kiêng nể nói với bác sĩ Trần.

Sau lưng hắn chính là Dương Kiếm đang nằm hấp hối trên giường bệnh.

“Thật không biết thằng oắt con này rốt cuộc là ai? Chọc ai không chọc, lại chọc vào cậu Mạnh”.

Bác sĩ Trần uống một hớp rượu, tên này là người bên cạnh cậu Mạnh, hắn ta không thể không nể mặt.

“Ha ha, chẳng qua là cậu ấm của một gia tộc hạng hai mà thôi, vì một người đàn bà mà dám khiêu chiến với cậu Mạnh nhà chúng tôi, đúng là muốn chết mà!”

“Không cần sốt sắng làm gì, tùy tiện băng bó cho hắn là được rồi!”

“Có chuyện gì, cậu Mạnh sẽ làm chủ thay ông”.

Một tên côn đồ khác say đến mức té lăn ra đất, nhưng vẫn mạnh miệng khoác lác.

“Chuyện này…nếu người kia chết ở bệnh viện thì sao?”, bác sĩ Trần tỏ vẻ nịnh nọt, ngập ngừng hỏi.

“À! Loại mặt hàng này ấy à, dù chết thì đã sao!”, tên tóc vàng nốc rượu ừng ực, thờ ơ nói: “Là vì cậu Mạnh không muốn thấy máu trong quán rượu mới bảo bọn tôi đưa hắn ta đến bệnh viện mà thôi”.

“Dạ, tôi hiểu rồi! Hai cậu em đây nói đúng, cứ để hắn tự sinh tự diệt đi”.

Đương nhiên bác sĩ Trần hiểu rất rõ, cậu Mạnh là người có quyền có thế, hắn ta chọc không nổi.

Chỉ cần làm theo ý cậu Mạnh, ngày sau, tiền đồ của hắn ta sao có thể kém được?

Ngay khi bọn họ bỏ mặc sống chết của Dương Kiếm để tận hưởng lạc thú, ba người Vu Kiệt đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.

Nhưng khi đến trước cửa phòng giải phẫu mà họ đã điều tra được, xuất hiện trước mắt không phải là hình ảnh y bác sĩ tận tâm điều trị.

Cũng không có hình ảnh y ta chạy tới chạy lui lo lắng cứu chữa bệnh nhân…

Mà là cảnh tượng vỏ chai rượu nằm lăn lốc đầy trên mặt đất.

Cùng với bọn côn đồ đang lớn giọng nói khoác…

Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, Vu Kiệt cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi lên, anh vô thức siết chặt tay…

“Anh!”, Dương Cẩm Tú hét lên một tiếng, sau đó chạy nhanh về phía Dương Kiếm đang nằm hôn mê trên giường bệnh.

“Cô Dương, từ từ thôi…”, Trịnh Long sợ cô lại té xỉu lần nữa, vội đuổi theo.

Đi đến trước người Dương Kiếm, hình ảnh đập vào mắt khiến Dương Cẩm Tú trợn trừng.

Cả người anh ta ướt đẫm, quần áo dính đầy máu, khuôn mặt tái nhợt đã mất đi vẻ hồng hào…cùng với một cái chân bị chặt đứt.

Dương Cẩm Tú bước đến, nắm lấy ống quần trống rỗng của Dương Kiếm.

Thật sự…

Đã không còn…

Anh trai đã… mất một chân rồi…

Dương Cẩm Tú chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu cô đau như búa bổ.

Cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào cả, càng nghe không được tiếng hét của Trịnh Long.

Cô từ từ ngã ra sau, bất tỉnh…

Trịnh Long vội chạy đến đỡ lấy Dương Cẩm Tú, không để cô ngã xuống đất, đồng thời, anh ta đưa tay sờ lên mũi Dương Kiếm.

Không hay rồi!

Rất yếu!

Anh ta quay đầu lại nhìn về phía Vu Kiệt vẫn không nhúc nhích: “Anh Kiệt! Hiện tại không phải lúc ngẩn người, Dương Kiếm sắp không xong rồi!”

Vu Kiệt đang ngẩn người ư?

Không, không phải vậy.

Anh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn tất cả những thứ đang diễn ra tại đây…

Vỏ chai rượu đầy đất… tàn thuốc rơi lả tả…

Tên lưu manh lăn kềnh ra đất nói khoác… và cả tên bác sĩ uống đến mặt đỏ bừng.

Trên giường bệnh, Dương Kiếm đang hấp hối.

Cạnh đó là Dương Cẩm Tú ngất đi vì nhìn thấy tình trạng thê thảm của anh trai.

Còn có Trịnh Long đang cố sức đỡ Cẩm Tú, lớn tiếng nói chuyện với anh.

Đột nhiên, một cái vỏ chai rượu bị ném thẳng về phía anh, Vu Kiệt nghiêng người tránh đi, cái vỏ chai bay ra phía sau anh, nện thẳng vào tường, “xoảng” một tiếng, mảnh vỡ rơi đầy đất.

“Tên khốn kiếp, cút khỏi đây cho tao!”

Vu Kiệt nhìn sang, tên lưu manh nằm co quắp trên mặt đất, hai mắt đang từ từ nhắm lại, miệng lẩm bẩm nói không rõ câu.

Vu Kiệt bước từng bước đến, bước chân kiên nghị của anh dường như muốn nói rằng bọn chúng sắp gặp phải tai họa ngập đầu.

“Hả? Không sợ chết à?”, tên lưu manh lảo đảo đứng dậy, tiện tay cầm một cái vỏ chai bên cạnh.

“Không biết tao là ai hả? Tao nói cho mày biết, đứng đằng sau tao chính là cậu Mạnh mà cả cái Hương Thành này không ai dám trêu vào đấy!”

“Ha ha, sao hả? Sợ rồi hả?”, tên lưu manh cười ha hả, trong mắt hắn không có pháp luật và cũng không có điều gì phải kiêng nể.

Không ngờ, đáp lại hắn chính là một cú trời giáng, Vu Kiệt ra tay, anh cảm thấy máu đang điên cuồng dồn lên não, đầu anh nặng nề như có thứ gì đè xuống, đến mức sắp vỡ tan ra.

Kế đó là âm thanh “răng rắc”, tên lưu manh không kịp kêu lên một tiếng, hoảng sợ nhìn người trước mắt, xương đùi hắn vang lên âm thanh đứt gãy rõ rệt, thứ âm thanh đó vẫn mãi quẩn quanh trong đầu hắn.

Vu Kiệt cứ thế giẫm gãy chân tên lưu manh, ánh mắt anh hờ hững, tựa như chỉ tùy tiện giẫm phải thứ gì đó.

Chân của tôi!

“Mày… mày…”, tên lưu manh nhắn nhó vì đau đớn, giơ chai rượu đập về phía Vu Kiệt.

Không ngờ anh còn nhanh hơn, lập tức siết chặt tay, phế bỏ một cánh tay của tên lưu manh, khiến hắn ngã lăn ra đất, nằm yên bất động.

Tên lưu manh ngã xuống gây ra động tĩnh lớn, đánh thức tên tóc vàng còn nằm trên đất cùng với bác sĩ Trần.

Tóc vàng nhìn thấy đồng bọn nằm trên đất, hắn lập tức nổi giận, quát lớn với Vu Kiệt: “Mày thật to gan, có biết cậu Mạnh của bọn tao là ai không hả?”

Vu Kiệt lạnh lùng nhìn hắn, cứ như đang nhìn một người chết.

Ánh mắt sắc bén của anh tựa như kim châm đâm thẳng vào người tóc vàng, hắn rùng mình một cái, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Khí thế của người này thật đáng sợ!

“Dương Kiếm là ai chứ hả, có liên quan khỉ gì đến mày, tao thấy hôm nay mày đúng là không biết tốt xấu, muốn chết mà…”

“Bốp!”

Không đợi hắn nói xong, Vu Kiệt đã giơ tay tát tóc vàng một cái, khiến hắn văng ra xa bảy tám mét, nện vào tường, trượt xuống, ngã ra đất.

“Không phải cậu Mạnh của bọn mày gọi tao đến à? Sao hả? Còn chưa bao lâu đã quên rồi à?”, ánh mắt Vu Kiệt lạnh lẽo.

“Là mày!”, tên lưu manh kịp phản ứng.

Người thân của Dương Kiếm đã đến.

“Mày… mày… mày tên gì…”

“Vu Kiệt!”, Vu Kiệt đáp, không chút do dự, đơn giản mà thẳng thắn.

Tên tóc vàng cũng là người từng trải, biết địch mạnh ta yếu, thế nhưng hắn vẫn khoác lác không biết ngượng: “Mẹ kiếp, Vu Kiệt đúng không! Có giỏi thì mày chờ đó cho tao, dám đụng đến người nhà họ Mạnh à”.

Vừa nói, hắn vừa lùi ra sau: “Tao sẽ khiến mày chết cũng không yên, mày đừng có đi, cậu Mạnh sẽ bắt mày phải cúi đầu, mày đừng có mà bỏ trốn…”

Nói xong câu cuối cùng, tóc vàng vọt thẳng ra ngoài. Vu Kiệt không để ý đến hắn, lúc này, anh còn có việc quan trọng hơn.

Đứng bên cạnh quan sát, bác sĩ Trần ngơ ngác, chỉ tay vào Vu Kiệt.

“Cậu… cậu thật to gan, dám động vào người của cậu Mạnh

Vu Kiệt nhìn vị bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mặt, anh thản nhiên liếc nhìn tên lưu manh đang nằm co quắp trên mặt đất.

“Loại râu ria này à?”

“Chỉ với mấy thứ râu ria này mà đã có thể hù dọa một bác sĩ như ông à? Khiến ông bỏ mặt sống chết của bệnh nhân?

“Chỉ với loại râu ria này có thể khiến một bác sĩ xem mạng người như cỏ rác, coi thường pháp luật thế sao?”

Vu Kiệt từng bước ép sát, từng câu nói của anh khiến bác sĩ Trần nhũn cả chân, hắn ta theo vách tường trượt xuống: “Không! Tôi không có! Cậu nói bậy!”

“Ông là bác sĩ, nên tôi sẽ không ra tay”.

“Bây giờ thì lập tức đi cứu người cho tôi!”

Vu Kiệt lạnh lùng nói với bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần luống cuống, không kịp thời cứu người là vấn đề của bản thân hắn ta, thế nhưng nếu đắc tội cậu Mạnh, sợ là chính hắn ta cũng không cứu nổi mình.

Nghĩ vậy, bác sĩ Trần lập tức được tiếp thêm dũng khí, thoáng cái, mượn rượu to gan nói: “Chọc vào cậu Mạnh, chết đã xem như may mắn cho hắn, ông đây không cứu đấy, sao hả?”

“Cậu có tin tôi chỉ cần hét lên một tiếng là bảo vệ sẽ đến ném cậu ra ngoài không hả?”

Nghĩ đến quyền thế của Mạnh Long cùng với vị thế cao vời vợi của nhà họ Mạnh tại khu vực Đông Lục, bác sĩ Trần đột nhiên trở nên “kiên cường” hẳn.

Cậu Mạnh…

Lại là cậu Mạnh…

Sao hả?

Có quyền có tiền thì có thể coi trời bằng vung, xem mạng người như cỏ rác sao?

Có thể tùy tiện bắt người, vơ vét tài sản, chặt đứt chân người khác à?

Có quyền thế ngút trời đến thế sao?

Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, trong mắt anh bùng lên lửa giận, không cách nào cản nổi.

Anh cười lạnh, không ra tay với bác sĩ Trần, mà chỉ về phía cuối hành lang, khuôn mặt sầm xuống, lạnh lùng nói: “Được!”

“Cho ông 10 phút!”

“Tôi muốn nhìn thử xem, ông ném tôi ra ngoài như thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc