ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Không biết đã trôi qua mấy phút, trong màn đêm yên tĩnh, đèn của tổ chức Đệ Nhất lần lượt vụt tắt.

Một ngày không yên bình này cuối cùng cũng kết thúc vào sáng sớm hôm sau, dùng cách thức không ai có thể ngờ tới, tuy có chút ngớ ngẩn những tóm lại là một việc tốt.

Nhưng sau khi ra khỏi nhà giam, sắc mặt Mạc Vãn Phong không hề thả lỏng, ngược lại, gương mặt còn khó coi và căng thẳng hơn cả trước khi vào gặp Lỗ Phi Nhã.

Một nhân viên vội vàng đi tới.

“Báo cáo thủ lĩnh, tôi phạm nên xử bắn đã thực hiện hoàn tất, thi thể được đưa tới nhà tang lễ để hỏa thiêu, phải làm gì tiếp theo ạ?”

Mạc Vãn Phong dừng bước.

Gió nhẹ thổi qua khuôn mặt.

Trong mỗi cơn gió dường như đều mang thêm một phần sát khí. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Ông ta nheo mắt.

“Truyền lệnh tới người ở biên giới, canh phòng nghiêm ngặt những nơi nước ngoài có khả năng nhập cảnh vào trong nước như sân bay, trạm xe lửa, đầu mối giao thông...cải trang thành dân thường trà trộn vào đám đông, bí mật theo dõi bất kì ai nhập cảnh vào, phải điều tra thân phận của từng người một, ai có lí lịch không rõ ràng thì lập tức phái người theo dõi”.

“Ngoài ra, Thủ Đô, Giang Thành và Ninh Thành ba thành phố này, tất cả thành phố có liên quan tới người thân của Vu Kiệt đều phái người qua đó cho tôi, dùng cách thức tương tự quan sát những nơi có thể nhập cảnh vào thành phố, tuyệt đối không được bỏ qua bất cứ kẻ tình nghi nào”.

“Bên cạnh đó, lấy danh nghĩa của tôi gửi một tin tức bí mật tới Giang Thành, luôn chuẩn bị tinh thần chiến đấu”.

“Chiến đấu!”

Nhân viên nghe xong, sắc mặt liền trở nên căng thẳng.

“Thủ lĩnh? Ông...ông nói là chiến đấu hả? Ông đang đùa với tôi đúng không?”

“Sao lại phải chuẩn bị chiến đấu?”

Nhân viên ngẩn người.

Trong lòng cực kì căng thẳng.

Chiến đấu trong một thành phố, vậy chỉ có một khả năng...

Khủng bố...tấn công!

Mạc Vãn Phong gật đầu: “Làm theo đi! Nếu như có thể bắt những người kia ngay từ đầu thì có lẽ sẽ không xảy ra chiến đấu, nhưng nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì chúng ta cũng phải làm tốt công tác đối phó từ trước, tuyệt đối không được lơ là buông lỏng dù chỉ một chút”.

“Những người này?”

“Ai?”, nhân viên nuốt nước bọt, hỏi.

Mạc Vãn Phong: “Sát thủ do tộc Thánh Đường nổi danh giới sát thủ phái tới!”

“Cái gì?”

...

...

Trời trong rồi.

Mưa cũng đã ngừng rồi.

Bạn lại cảm thấy bạn ổn rồi.

Năm giờ sáng, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú ngồi máy bay đến thành phố, vừa xuống máy liền được người nhà họ Đổng đặc biệt đưa tới khách sạn 5 sao gần đó.

Liên tiếp được hưởng lợi nhờ Vu Kiệt, nhà họ Đổng hiện nay hiển nhiên đã trở thành kẻ săn mồi khó ai bì kịp trong giới kinh doanh Giang Thành, sánh ngang với nhà họ Cao được mệnh danh là gia tộc đứng đầu Giang Thành.

Từ sau khi Vu Kiệt gọi một tiếng cô nhỏ vào hôm đó, phơi bày thân phận cháu trai nhà họ Lý của mình thì người của cả Giang Thành đều biết nhà họ Cao và nhà họ Đổng đang tựa vào ngọn núi ở Thủ Đô có thế lực đáng sợ hơn cả bốn gia tộc lớn, cho nên không ai dám gây khó dễ cho việc làm ăn của bọn họ.

Mà nhà họ Đổng đương nhiên cũng hiểu rõ gia tộc có được ngày hôm nay là nhờ có ai, sau khi Vu Kiệt rời khỏi Giang Thành, bọn họ đã lựa chọn hợp tác với nhà họ Cao trong mọi công việc kinh doanh có lãi, đã từng là gia tộc hạng ba như nhà họ Cao cũng bởi vì đứa em Vu Kiệt này nên mới đồng ý. Phát triển nhanh chóng, chỉ trong khoảng thời gian một tuần ngắn ngủi mà giá trị thị trường đã tăng lên gấp mấy lần.

Dĩ nhiên, người làm chủ nhà họ Cao hiện nay là Vu Sơn.

Trước khi tới Giang Thành, với tư cách là trợ lý của Vu Kiệt, Trịnh Long đã thông báo trước cho nhà họ Đổng.

Mà sau khi Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú tới khách sạn, nhà nhọ Đổng liền phái gần trăm vệ sĩ tới bảo vệ xung quanh khách sạn, bảo đảm an toàn cho hai người họ.

Theo lời ông cụ Đổng thì hiện tai nhà họ Đổng đang dựa vào Vu Kiệt, trên thực tế là một phần lực lượng của nhà họ Lý, cộng với việc ông cụ Đổng và ông cụ Lý đã quen biết từ trước nên mối quan hệ này càng thêm khắng khít.

Những điều này, Vu Kiệt cũng đã đặt vào mắt.

Đến khách sạn, Dương Cẩm Tú đi ngủ trước.

Vu Kiệt đã nghỉ ngơi trên máy bay nên làm thế nào cũng không ngủ được, anh đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn thành phố từ trên cao, nhớ lại những gì đã trải qua từ lúc ra tù tới nay, trong bóng tối, lại có chút xúc động. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Rất nhiều việc đều đã trôi qua, nhưng cũng có rất nhiều việc không thể nào buông bỏ được.

Chẳng hạn, ngày đầu tiên gặp ông Lưu.

Sớm biết sẽ có ngày này thì hôm đó nên đồng ý ở lại ăn với ông Lưu bữa cơm.

Nghĩ kĩ lại, trước nay anh chưa từng cùng ông Lưu ăn một bữa cơm thật đàng hoàng.

Đó là...hối tiếc lớn nhất.

Nhưng hối tiếc trong cuộc đời...quá nhiều...

Nhớ lại mục đích tới đây, khóe mắt Vu Kiệt lại đỏ lên.

Không biết thành phố này đổ mưa từ bao giờ.

Mùa thu rồi.

Đã sắp sửa vào đông.

Mưa cũng nhiều hơn.

Mưa một ngày, tạnh một ngày, lại mưa tiếp.

Bất giác đã đến 8 giờ sáng.

Nhân viên đặc biệt phụ trách tang lễ của Lưu Mặc Sinh đến trước cửa phòng Vu Kiệt, được biết Vu Kiệt sẽ là người khiêng quan tài và ôm hũ tro với tư cách là hậu duệ của ông Lưu, sau khi đón khách tới tham dự tang lễ, nhân viên này đã đến để nói với anh các chi tiết và quá trình túc trực bên linh cữu cũng như tất cả những nghi thức cần thực hiện.

Tang lễ mà ông lão này nói luôn có quy định của người Hoa Hạ.

Cho nên mấy ngày nay không có ai túc trực bên linh của Lưu Mặc Sinh, thời gian túc trực bên linh cữu hôm nay cũng được bề trên định sẵn lúc 4 giờ chiều.

Nghe nói là tìm một đạo nhân đạo pháp cao thâm để tính thời gian.

Việc tức trực này cũng phải trực tới nửa đêm mới được.

Sau khi nắm được thời gian, Vu Kiệt gật đầu.

“Được, tôi biết rồi”.

“Vâng, vậy cậu Vu, tôi không làm phiền cậu nữa, cậu là Lang Vương của Long Tiễn, tôi không phải người trong quân đội, chắc không cần cúi chào cậu nhỉ, bốn giờ chiều nay sẽ có người trong quân đội đưa xe đến đón cậu đi túc trực linh cữu, tang lễ ngày mai sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tới chia buồn, cậu nghỉ ngơi thật tốt trước đi”.

“Ừm”.

Nói xong nhân viên rời đi.

Bầu trời u ám bên ngoài, thành phố này cũng đã vào trạng thái làm việc.

Vu Kiệt xoay người đi vào phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ vẫn còn cách 4 giờ chiều nửa tiếng nữa.

“Cũng không biết anh cả thế nào rồi?”

Trở về Giang Thành thì đi xem thử vậy!

Nghĩ thế, Vu Kiệt vào nhà tắm tắm rửa, vừa đi ra liền thấy chiếc áo sơ mi đã mặc bảy tám ngày trời, anh vò đầu rồi mặc lại lên người.

Trịnh Long đang nghỉ ngơi.

Cẩm Tú lại đang ngủ say.

Còn những người khác Vu Kiệt không quen, anh không muốn làm phiền.

Rất nhanh, anh rời khỏi khách sạn, sau khi ra hiệu cho vệ sĩ nhà họ Đổng không cần đi theo thì anh bắt xe tới tập đoàn nhà họ Cao.

Giờ này anh chắc chắn Vu Sơn đang làm việc ở tập đoàn!

Khoảng nửa tiếng sau Vu Kiệt bước xuống xe, trả tiền taxi rồi đi vào tập đoàn.

Đi tới đi lui, 9 giờ sáng, rất nhiều người trẻ ra ra vào vào làm việc trong tòa nhà này.

Ai nấy đều tây trang giày da, ăn mặc chỉnh tề, tương phản hoàn toàn với chiếc áo sơ mi của Vu Kiệt.

Anh không hề quan tâm, cũng không cảm thấy mất mặt, bước nhanh tới bàn tiếp tân.

Ngay lúc bước vào, Vu Kiệt nheo mắt.

Anh đột nhiên dừng lại, trong không khí, một luồng sát khí quen thuộc trỗi dậy trong lòng!

Cảm thấy rồi!

Ánh mắt lập tức dán chặt lên người một thanh niên cao to trong thang máy!

Bình luận

Truyện đang đọc