Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai, nổ ầm ầm trong đầu Hiên Viên Mục.
Đầu óc dường như trở nên trống rỗng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ông ta ngẩn người, thất thần ngồi trên ghế đá.
Ngay cả ông cụ Hiên Viên cũng không khỏi giật mình, tay chống gậy run rẩy, hỏi: "Chuyện là như thế nào?"
Quản gia vội vàng đi tới, cả người run bần bật giống như vừa bị đánh.
"Theo thông tin tình báo, Vu Kiệt được tìm thấy ở Lạc Thành sau vụ tai nạn máy bay rơi xuống biển".
"Sau đó, người của Giang Hồ Truyền Thừa đã phát hiện ra Vu Kiệt, phái năm người phong thánh đến muốn tiêu diệt Vu Kiệt".
Hiên Viên Mục và ông cụ Hiên Viên đều giật mình hoảng hốt, tâm trạng bị hai câu nói này làm cho rối bời.
Đặc biệt là Hiên Viên Mục, khi nghe tin Vu Kiệt vẫn còn sống, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên lạnh băng.
Nhưng khi nghe nói năm người phong thánh muốn giết Vu Kiệt, Hiên Viên Mục lập tức trợn tròn hai mắt, lộ vẻ vui mừng tột độ.
"Thật sao! Hahahahaha!"
Hiên Viên Mục đột nhiên đứng bật dậy giống như vừa được tiêm máu gà, nhìn lên trời cười lớn.
"Quả nhiên ông trời rất chiếc cố nhà Hiên Viên chúng ta!"
"Tên Vu Kiệt này cuối cùng cũng chết rồi, hahahahaha!"
Ông cụ Hiên Viên cũng hơi kích động, nhưng dù sao ông ta cũng sống lâu hơn Hiên Viên Mục hơn hai mươi năm.
Cho nên tâm trạng của ông ta cũng bình tĩnh hơn một chút, hỏi: "Hắn chết rồi sao?"
Hiên Viên Mục cũng nhìn sang, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chòng chọc về phía quản gia.
Ông ta rất mong chờ, vô cùng mong chờ nghe được tin đó.
Tuy nhiên, người quản gia lại rất lúng túng, như thể không biết phải trả lời như thế nào.
"Nhanh nói đi!"
Hiên Viên Mục rống lên, giận dữ quát lớn.
Trong nháy mắt cả bầu trời cũng trở nên tối tăm u ám hơn.
Người quản gia run bần bật, quỳ sụp xuống đất.
"Sao…sao có thể…"
Hiên Viên Mục trợn mắt kinh ngạc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Có thể sống sót dưới tay của năm cường giả phong thánh đã là chuyện kỳ tích rồi, vậy mà ngược lại hắn còn giết chết bọn họ được sao?.