ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mới sáng sớm, tất cả mọi người trong nhà họ Lý đã tập trung đông đủ ở đại sảnh tứ hợp viện.

      Từ chị cả Lý Tiên cho đến phận tiểu bối Mục Tiểu Vũ, người đang tự trách bản thân vì những lỗi lầm của mình, tất cả mọi người đều đang ở đây, vừa suy đoán vừa thấp thỏm chờ đợi hội thẩm tra sắp xảy ra này.

      Bởi vì có mối quan hệ đặc biệt nên đợt hội thẩm tra này không được phép công khai, bất kể là giới truyền thông hay là người thân của người trong cuộc cũng đều phải chờ ở bên ngoài, đợi kết quả cuối cùng được công bố.

      Thời gian chờ đợi chắc chắn là thời gian khổ sở và khó chịu nhất.

      Sắc mặt ai nấy cũng đều vô cùng nghiêm túc, trong lòng tràn đầy lo lắng, vì tin tức ngày hôm nay mà Lý Nam phải lùi tất cả công việc ở công ty vẫn chưa xử lý xong lại vào ngày mai.

      Liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mười mấy phút nữa là hội thẩm vấn sẽ chính thức bắt đầu, ở trong đại sảnh, vẫn không một ai lên tiếng.

      Bầu không khí căng thẳng đến mức khiến người ta khó thở.

      Lý Nam híp mắt lại, lên tiếng: “Lão Mục, hóa đơn ngân hàng đã gửi lên hết chưa?”  
      Mục Vực ngồi trong góc tường, đã ba ngày liên tiếp không chợp mắt được chút nào, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt vô cùng phờ phạc, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà cả người đã gầy đi gần 5kg, không có tinh thần gì cả.

      Ông ta nói: “Gửi lên hết rồi, nhưng có tác dụng gì chứ! Hừ, sau khi những người đó cầm lấy hóa đơn không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ vứt qua một bên, một lũ hung bạo, buổi tối còn đến lật tung nhà cửa người ta lên, anh biết không?”  

      Một câu hỏi.

      Lý Nam nghe xong, không nói nên lời.

      Nếu như không phải ông cụ vẫn còn sống, đừng nói là nhà họ Mục, có lẽ ngay cả tứ hợp viện của nhà họ Lý cũng bị lật tung lên hết cả!  
      Ai biết được chứ?  
      Ánh mắt Lý Nam trầm xuống: “Tôi biết, những món nợ này, rồi sẽ có một một ngày đều đòi lại hết, dượng yên tâm!”  
      “Yên tâm?”  
      Mục Vực cười nhạt: “Đòi lại, thì sao, nếu như kết quả hôm nay Tiểu Châu bị kết án, tương lai bị hủy hoại thì phải làm thế nào? Xử lý sạch hết đám người kia có thể giúp Tiểu Châu bình yên vô sự không?”  
      Không thể!  
      Nếu như kết quả thực sự là như vậy thì cho dù có làm bao nhiêu chuyện cũng không thể đổi lấy sự đoàn tụ của gia đình.

      Giờ phút này Lý Nam mới bất lực biết bao, ông ấy đã cố gắng hết sức điều tra lý lịch của tất cả các điều tra viên nhưng cuối cùng lại nhận được một trang giấy trắng, cho dù có tổ chức Đệ Nhất bí mật giúp đỡ nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể điều tra được xuất thân của họ và họ thuộc thế lực điều tra nào.

Còn về những tin tức rõ ràng hơn, căn bản không thể nào điều tra được.

      Tất cả đều được bảo vệ ở cấp độ cao nhất.

      Cộng thêm lập trường quan hệ đặc biệt của nhà họ Lý đối với chuyện Lý Châu bị vu khống, bất kể là về danh tiếng hay là về mặt cá nhân thì cũng không dễ nhúng tay nhờ vả được, một khi làm không ổn thỏa, không những không giúp được Lý Châu mà ngược lại còn khiến tình trạng của Lý Châu nghiêm trọng hơn.

      Lý Nam hít sâu một hơi: “Có lẽ kết quả sẽ tốt đẹp thôi”.

      “Cái gì mà có lẽ”, nhìn thấy ai nấy cũng đều mất tinh thần, Lý Tiên liền hét lớn: “Tiểu Châu nhất định sẽ không sao”.

      “Mọi người làm sao vậy? Bố không có mặt ở tứ hợp viện mấy ngày thì ai nấy cũng mất hồn theo đấy à, sao thế, mất hết tự tin rồi sao? Mới bị chèn ép một chút đã chống đỡ không nổi rồi?”  
      “Người trong cuộc tự chứng minh trong sạch, Tiểu Châu là người như thế nào, tất cả chúng ta đều hiểu rõ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, nó nhất định phân biệt được, Tiểu Châu sẽ không sao đâu”.

      “Tất cả mọi người lấy lại tinh thần cho tôi!”  
      Chị cả Lý Tiên lớn hơn mọi người vài tuổi, từ nhỏ luôn ở bên cạnh ông cụ Lý, Lý Tiên cũng đã trải qua rất nhiều điều mà người thường cả đời không có cơ hội để tiếp xúc nên bà ta có thái độ ổn định hơn trước những chuyện lớn.

      Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt ai nấy cũng có chút cảm động.

      “Nhưng…còn anh họ phải làm thế nào?”  
      Đúng lúc này, Mục Tiểu Vũ bỗng lên tiếng.

      Câu hỏi này như một quả bom nhắc nhở mọi người.


      Trong sự việc lần này, người bị kẻ địch tấn công ngoài Lý Châu ra, còn có Vu Kiệt bị mắc bẫy của nhà họ Lưu, là đứa con trai duy nhất trong đời thứ ba của nhà họ Lý, là niềm hy vọng của tương lai nhà họ Lý.

      Hiện tại Vu Kiệt…vẫn đang còn bị giam ở trong cục cảnh sát!  
      Nhưng…  
      Đúng lúc tất cả mọi người bị câu nói của Mục Tiểu Vũ nhắc nhở.

      Một giọng nói khiến mọi người vô cùng kinh ngạc bỗng vang lên ở phía cổng.

      Một giọng nói khiến ai nấy cũng đều phải giật mình.

      “Tiểu Vũ, không tin anh đến vậy sao, anh họ em sẽ buồn lắm đấy”.

      Ngoài cổng, Vu Kiệt…xuất hiện.

      Nhìn về phía phát ra giọng nói, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một bóng người.

      Ngay khi bọn họ nhìn rõ bóng người vừa xuất hiện là ai!  
      Tất cả…đều đứng phắt dậy.

      “Tiểu Kiệt!”  
      “Anh họ?”  
      “Cháu trai!”  
      “…”  
      Vu Kiệt…trở về rồi.

      Người phản ứng nhanh nhất chính là người đang đứng bên cạnh Mục Tiểu Vũ, Dương Cẩm Tú, vừa nhìn thấy Vu Kiệt, Dương Cẩm Tú giống như tên bắn chạy về phía Vu Kiệt, lao đến ôm chặt lấy cổ anh.

      Nước mắt…  
      Dọc theo đuôi mắt trào xuống.

      Ba ngày mong mỏi, ba ngày lo lắng, tất cả đều hòa vào trong nước mắt, không ngừng tuôn xuống như suối.

      Cảm nhận được sự lo lắng của cô, Vu Kiệt nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, an ủi: “Không sao, không sao rồi, không phải anh đã trở về rồi sao?”  
      “Anh họ…”, Mục Tiểu Vũ cũng vội vàng chạy đến, trong mắt tràn đầy ý xin lỗi.

      “Được rồi, không sao rồi”, Vu Kiệt giơ tay lên xoa đầu Mục Tiểu Vũ: “Anh không sao, không phải anh đã bình an trở về rồi sao, đừng lo nữa”.


      Vừa trở về đã phải liên tục nói mấy câu không sao, người trong cuộc còn không có cảm giác gì đây này.

      Có điều trong lòng Vu Kiệt hiểu rõ, xảy ra chuyện, nhất định là người quan tâm mình sẽ đau lòng nhất.

      Trong nháy mắt, anh nhìn thấy cô cả Lý Tiên đang ngồi trên ghế chính giữa, anh nhìn về phía Lý Tiên chào: “Cô cả”.

      “Ừ!”  
      Lý Tiên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười.

      Sau đó Vu Kiệt lại nhìn về phía mấy người chú Lý Hòa, Lý Mãnh chào hỏi, mọi người đều đáp lại.

      Cuối cùng, Vu Kiệt nhìn bố mình.

      Anh vỗ về an ủi Dương Cẩm Tú: “Cẩm Tú, anh muốn nói chuyện với bố một lát”.

      “Vâng”, Dương Cẩm Tú gật đầu, chầm chậm buông anh ra, sau đó đưa tay lau nước mắt trên má.

      Vu Kiệt sải bước đến trước mặt Lý Nam.

      “Bố, con về rồi”.

      Yết hầu Lý Nam khẽ động, khóe mắt có chút ửng đỏ, nhưng không rơi nước mắt, ông ấy gật đầu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, sao con được thả vậy?”  
      Vu Kiệt: “Trước khi đi gặp Lưu Hải, con đã bố trí một vài thủ đoạn, vừa hay hôm nay có thể dùng đến, còn cụ thể là thủ đoạn gì, bố, bây giờ con chưa thể nói cho bố biết được”.

      “Nhưng mà…”  
      Hai chữ nhưng mà…tràn đầy tự tin.

      Anh ngẩng



Bình luận

Truyện đang đọc