ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Kể đó, anh nhìn chòng chọc vào năm tên cường giả phong Thánh… le lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng.

Dáng vẻ hệt như dã thú bị giam giữ suốt mấy trăm năm trong lồng giam sắp được sổng chuồng đang điên lên vì đói, nó quan sát đám người bên ngoài lồng sắt bằng ánh mắt khát máu.


Nó thấy được… thức ăn!  
Chưởng môn Dược Vương Cốc nhíu mày: “Hắn ta có thể đứng lên được ư?”  
“Không phải vừa rồi còn lảo đảo té trên mặt đất sao? Sao bỗng chốc lại có thể đứng lên được chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?”  
Không ai biết, cũng không ai muốn biết.

Cả năm người đều nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt bằng ánh mắt khiếp sợ.

Dường như bọn họ đã quên mất những lời vữa nãy.


Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên chưởng môn Thiên Sơn kịp phản ứng: “Đứng ngẩn ra đó làm gì? Luồng thiên địa pháp tắc kia đã biến mất, giết hắn đi!”  
Không có thiên địa pháp tắc ngăn cản, trong phút chốc, bọn họ có thể dùng sức ép đại đạo để đè bẹp Vu Kiệt, đó chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?  
Bốn tên cường giả phong Thánh kịp phản ứng, hiện tại luồng thiên địa pháp tắc kia tựa như tấm lưới đang ngăn trước người bọn họ, há chẳng phải tạo thành khe hở giữa bọn họ và Vu Kiệt sao?  
“Lên!”  
Năm người đồng loạt ra tay, không chút để tâm đến những lời Vu Kiệt vừa nói.

Năm luồng sức ép đại đạo một lần nữa tăng vọt, hệt như sao chổi bắn về phía anh.

Năm luồng sức ép đại đạo thoáng chốc lướt qua cây cầu dài, mắt thấy chúng sắp nện thẳng lên người Vu Kiệt và anh sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt thì…  
Vu Kiệt bước lên một bước, thoáng cái biến mất.


Nhanh!
Rất nhanh!
Ngay cả cái bóng cũng không bắt kịp.

.


Bình luận

Truyện đang đọc