ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Có một người lên tiếng cầm ly rượu trong tay ném mạnh xuống đất, dịch rượu bắn lên chân Thượng Quan Phiệt.

“Ông còn muốn điều tra ra sự thật gì nữa, đưa ra câu trả lời thế nào nữa, tôi muốn hỏi ông một câu, ông lấy tư cách gì?”  
“Chẳng lẽ những tin tức đó đều là giả hết ư? Ông nghĩ hình ảnh đó đều là giả tạo hết à?”  
“Hay là chúng ta cùng nhau điều tra thêm đi, bản thân tôi rất muốn xem rốt cuộc chân tướng đó là gì đấy!”  
Dứt lời, đầu Thượng Quan Phiệt trở nên rối bời, tim ông ta đã dừng đập vào khoảnh khắc đó.

Suýt chút nữa ông ta đã hôn mê bất tỉnh.

Những người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ Thượng Quan Bắc.


“Gia tộc thế này, dạy dỗ ra một kẻ như thế, ai mà biết được sau lưng các người còn những hoạt động gì!”  
“May là không thân thiết gì cho cam, sau này cũng phải cắt đứt liên hệ mới được!”  
“Sau này tất cả sản nghiệp của nhà Thượng Quan đều phải né xa tám mét để tránh bị ảnh hưởng!”  
“Đúng vậy, nói không chừng hôm nào đó chúng ta lại bị mang đi bán đứng cũng nên!”  
“Ở trong bữa tiệc có kẻ biến chất như thế khiến tôi cứ thấy buồn nôn ấy!”  
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về [hía Thượng Quan Bắc, căm tức nói.

Cả người Thượng Quan Bắc cứ run rẩy, ánh mắt lại đầy thấp thỏm lo âu.


Hắn ta vội vàng nói với tất cả mọi người: “Các vị, tôi…”  
“Bốp!”  
Nhưng Thượng Quan Bắc còn chưa nói xong thì một bàn tay đã giơ lên cao và đánh mạnh vào mặt hắn ta.

Tiếng vang rất lớn, hệt như tiếng sấm.

Âm thanh đó vang vọng trong sảnh lớn.

Bên má bị tát của Thượng Quan Bắc nhanh chóng sưng tấy lên.

Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Phiệt, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

“Đủ rồi! Mày ngậm cái miệng thối của mày lại cho tao!”.


Bình luận

Truyện đang đọc