Trước cửa bệnh viện có một chiếc xe sang trọng đỗ lại.
Và người đàn ông trung niên vừa bước xuống xe chính là bố của Yến Thái – Yến Long Sơn.
Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng.
Theo sau Yến Long Sơn là một loạt cao thủ được ông ta tỉ mỉ tuyển chọn với mục đích bảo vệ con trai của ân nhân.
Ông ta ngoắc tay, dẫn theo đám người rời đi.
Ở đằng xa, Yến Thái ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Hắn ta là một người thông minh, sau khi xâu chuỗi các manh mối, cuối cùng, Yến Thái cũng nhận ra một điều…
Hóa ra, người mà bố hắn ta muốn bảo vệ là Vu Kiệt.
Mấy tiếng trước, trong buổi tiệc mừng sinh nhật hắn ta, người mà bố nhắc đến trong cuộc gọi kia chính là Vu Kiệt.
Hơn nữa, chính bố ruột mình lại so sánh hắn ta với đứa con trai của ân nhân ngay trước mặt mọi người.
“Vị tôn thái tử nhà họ Lý mà bố nói đến… ngay cả con cũng không sánh bằng ư?”
“Thậm chí, bố cảm thấy con không hề xứng với danh xưng một trong Tứ đại tài tử cũng là vì người này à?”
“Đúng vậy, tôn thái tử nhà họ Lý ưu tú hơn con nhiều!”
“Đó chính là vị Lang Vương trong truyền thuyết, hơn nữa còn là đồ đệ của Song Thánh Quốc Phái”.
“Mỗi một vinh quang mà hắn ta có được đều vượt trội hơn con, đó chính là lý do khiến bố chướng mắt con sao?”
Hai mắt Yến Thái giăng đầy tơ máu, tay hắn ta từ từ sờ vào con dao găm của mình.
Hắn ta muốn giết người!
Chỉ có giết người, cảm nhận sinh mạng đang dần dần mất đi trong tay mình thì hắn ta mới có thể cảm thấy thoải mái được.
Yến Thái nhìn chằm chằm về phía cổng bệnh viện, đủ loại cảm xúc tiêu cực như ghen ghét, phẫn nộ, oán hận đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn ta.
Hiện tại, Yến Thái gần đi mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn những hình ảnh máu tanh.
Sát tâm của hắn ta ngày càng nồng đậm.
Hắn ta muốn tự tay giết người đàn ông đầy vinh quang kia.
Nhưng ngay khi Lưu Bát đẩy cửa chuẩn bị xuống xe thì…
Thình lình…
Một cái tay đặt lên tay hắn ta, khiến cả người Lưu Bát run lên, tóc gáy dựng đứng.
.