ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Tiếng gào như sấm bên tai, Tuệ Đại tức giận quát lên.

Năm ngón tay của hắn ta siết chặt, xoay người lại.

Trong màn mưa, dường như ánh sáng yếu ớt của đom đóm đã hắt lên người hắn ta, trong mơ hồ, da thịt hắn ta lại sáng loáng lên màu đồng cổ, mỗi một tấc da thịt trêи người đều cứng rắn như thép.

Một giây sau đó!

Vu Kiệt lập tức phản ứng lại.

Anh hành động cực kỳ nhanh, nắm chặt lấy con dao găm lùi về sau.

Tuệ Đại nắm hụt.

“Chạy hả?”

“Có nghĩa lý gì không?”

Vu Kiệt im lặng không nói gì, anh đang suy nghĩ cách để giải quyết, lần đầu tiên so chiêu và nhìn thấy thủ đoạn của tên lừa ngu ngốc này khiến anh có hơi ngạc nhiên, có thể khiến cơ thể của người phàm cứng rắn đến mức này, chẳng trách hắn ta có thể sống sót trong làn sóng xung kϊƈɦ của hơn mười quả đạn lửa.

Phải tranh thủ thời gian để tìm được điểm yếu nhất của hắn ta.

Thế nhưng Tuệ Đại hoàn toàn không cho anh thời gian để suy nghĩ.

Một giây sau khi Vu Kiệt lùi lại, Tuệ Đại siết nắm đấm dậm chân, hét thật lớn, nắm lấy áo mình kéo xuống…

“Xoẹt!”

Tám khối cơ bụng màu đồng lập tức lộ ra.

Mỗi một khối.

Đều có sức đàn hồi tốt đến lạ.

“Yêu nghiệt, bỏ mạng tại đây đi!”

Lời vừa dứt thì hắn ta đã bước về phía trước.

“Ầm!”

Mỗi một bước chân đều có thể cảm nhận được sự rung động khẽ đến từ mặt đất xung quanh, hắn ta đến rồi.

Nắm đấm màu đồng lao đến giữa không trung, nắm thẳng về phía mặt Vu Kiệt.

“Không thể cứng đối cứng được”.

Vu Kiệt khẽ nỉ non, anh đứng dậy đối mặt với cú đấm đó, nhanh chóng nhích chân nghiêng người tránh né.

Không né được thì bỏ trốn, bàn về thủ đoạn tấn công, một trăm cách giết người, trêи thế giới này chẳng có ai rành rõi bằng Vu Kiệt, khoảnh khắc né tránh đòn tấn công kia, eo Vu Liệt dùng lực, lao tới, ngưng tụ chút kình lực vào nắm đấm, vung lên!

“Bốp!”

Mặt Vu Kiệt tái nhợt.

“Không ổn”.

Nắm đấm chất chứa chút khí kình ngưng tụ được đánh vào cơ bụng của hắn ta chẳng khác gì bông gòn, như một đứa trẻ chẳng có tí sức nào đang đấm lưng cho người lớn vậy, anh vội vàng lùi lại, không ngờ khi anh chuẩn bị rụt tay lại để kéo dãn khoảng cách thì…

Tay của Tuệ Đại… Đã chạm vào người anh.

Cảm giác mát lạnh chợt hiện ở sau lưng.

Bị nắm rồi!

Sắc mặt Vu Kiệt trở nên căng thẳng!

Thì ra khi anh né tránh và phát động phản kϊƈɦ thì Tuệ Đại đã đoán được hành động của anh, nắm đấm sắp chạm tới đã được thu lại, khi cao dao chém vào eo thì đã tấn công với tốc độ ánh sáng.

Nhận ra được điều đó, đầu óc Vu Kiệt nhanh chóng phản ứng lại

Anh trụ một chân phía trước, một tay nắm chặt con dao vung về phía sau.

“Xoẹt keng!”

Con dao lướt qua lớp áo sơ mi và dừng lại ở cổ tay.

Phát ra một âm thanh nặng nề.

Nhưng nó vẫn không thể tạo ra bất kỳ một vết thương nào cho cổ tay đó.

Tuệ Đại lạnh lùng nờ nụ cười: “Để tiểu tăng đến gần thì mày muốn chạy đã khó lại càng khó”.

“Đi chết đi!”

Nói xong, cánh tay Tuệ Đại nắm lấy Vu Kiệt, tiện thể dùng sức nhấc lên cao như thể đang nhấc một con gà đong đưa giữa không trung.

Cảm giác buồn nôn khi đong đưa giữa không trung kéo đến như thủy triều, Vu Kiệt cố gắng điều chỉnh lại khí kình còn lại trong lòng mạch.

Sau đó, bên tai có tiếng gào rống của Tuệ Đại.

Anh còn chưa kịp thực hiện một hành động gì thì cơ thể đã bị một lực mạnh đánh vào.

Một tay Tuệ Đại dùng sức mạnh cực kỳ lớn ném anh ra xa!

“Rầm!”

Vu Kiệt bay vào trong rừng rậm, va vào một thân cây lớn, con dao Lang Vương trong tay nhanh chóng văng ra, rơi xuống dưới chân Tuệ Đại.

“Ha ha ha ha!”

“Chỉ có thế thôi á?”

Nó rơi xuống như mồi lửa thắp lên ngọn lửa cuồng vọng trong lòng Tuệ Đại: “Yêu nghiệt Phật Tổ tiên đoán ra cũng chỉ có thể thôi á?’

“Chút sức lực cỏn con ấy, còn chẳng bằng cảnh giới của tiểu tăng mười lăm năm trước, đúng là không hiểu tại sao thằng nhóc nhà họ Mục lại thua một người như mày? Trước đó nghe nói mày dùng một cú đấm đánh nát đầu thằng ranh nhà họ Mục đó mà, tiểu tăng còn thấy khá bất ngờ, giật mình ra phết, bây giờ xem ra cũng không phải do mày mạnh mà là tên nhóc nhà họ Mục đó chẳng phải loại đáng gờm gì”.

“Mười lăm năm trước yếu như chó, mười lăm năm sau, còn chẳng bằng một con chó”.

Nói xong, Tuệ Đại giơ ngón giữa lên: “Yêu nghiệt, tiếp tục lại đây”.

Nhưng…

Khi Tuệ Đại chuẩn bị giơ ngón giữa về phía Vu Kiệt đang ngã xuống đất thì đồng tử hắn ta chợt co rụt lại.

Không thấy nữa!

Nơi đó không còn nhìn thấy Vu Kiệt.

Ngoài những vết tích có người từng ngã để lại trêи mặt đất thì chẳng còn ai!

Đâu rồi?

Nụ cười của Tuệ Đại lập tức cứng đờ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt hắn ta đảo quanh bốn phía.

Chỉ mới thở mấy cái mà sao cái bóng ma cũng không còn thế này, chẳng có một tiếng bước chân nào cả, rốt cuộc là tại sao?

Sao lại có chuyện này được!

Mưa như hạt trân châu liên tục rơi không ngừng, nhỏ xuống nơi này, nơi kia, tối đen như mực!

“Chạy rồi ư?”, Tuệ Đại bỗng nhiên nhận thức được điều đó, chẳng lẽ là do tên này không thể đấu lại hắn ta nên tranh thủ lúc ngã để bỏ chạy?

Cũng không thể loại trừ khả năng này.

Tuệ Đại nghĩ như thế.

Hắn ta cũng không biết yêu nghiệt trong lời tiên đán của Phật Tổ là người thế nào, theo như những gì hắn ta nghe được từ miệng người ngoài về hình tượng của yêu nghiệt thì cũng chỉ là cái loại quỷ kế đa đoan, sợ chết, lòng dạ độc ác mà thôi.

Nếu nói thế thì chạy cũng không phải là chuyện gì lạ!

Nghĩ thế, Tuệ Đại cười khinh thường.

Thế nhưng đúng lúc đó hắn ta lại sửng sốt, sát khí nồng nặc!

Đằng kia!

Tuệ Đại xoay người, một viên đạn xuyên qua một giọt mưa bay thẳng đến trước mặt Tuệ Đại.

Bắn thẳng vào mắt!

“Không ổn rồi!”

“Keng!”

Bàn tay như chuông đồng lại bộc phát một luồng khí kình bảo vệ hai mắt.

Vu Kiệt… Không hề chạy!

Tuệ Đại nhận ra suy nghĩ lúc nãy của mình buồn cười đến mức nào, nếu phản ứng chậm thêm một chút, quay đầu lại theo bản năng thì có lẽ viên đạn đã xuyên qua mắt của hắn ta rồi!

Nói cách khác…

Tên đó đã tính trước hắn ta sẽ quay đầu lại nên mới nhắm trước vào mắt hắn ta ư?

Suy đoán không thể tin nổi chợt xuất hiện trong đầu hắn ta!

Đúng vậy!

Đó là điểm bắn đã được ngắm sẵn.

Khoảnh khắc rơi xuống đất, Vu Kiệt đã ngưng tụ phần khí kình còn lại vào hai chân, Tuệ Đại nói gì anh cũng chẳng nghe lọt tai một lời nào, vì anh bận tranh thủ khe hở để kéo dãn khoảng cách, lấy lại khẩu súng của mình và ngắm sẵn!

Như những gì đã nói, tất cả những lần tấn công của Vu Kiệt đều đồng nghĩa với việc thu hoạch được gì đó!

Ngay trong quá trình cận chiến lúc nãy, Vu Kiệt phát hiện tuy rằng da thịt của con lửa ngốc này trở nên cứng rắn như sắt, cả con dao găm Lang Vương chém sắt như chém bùn cũng không thể tạo thành chút tổn thương nào, nhưng có một chỗ vẫn là xác người phạm!

Đôi mắt của hắn ta!

Đôi mắt của Tuệ Đại vẫn yếu ớt như thế, nếu có thể ra tay với điểm yếu này thì tình huống sẽ được lật lại.

Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch của anh đã thất bại!

Thế nhưng…

Nó cũng chứng minh được một điều.

Trêи thế giới này, không có sự phòng ngự tuyệt đối!

Lá chắn cứng rắn, cũng sẽ có điểm yếu.

Chỉ cần tìm được nó, đó chính là cơ hội để thay đổi tình thế, chiến thắng con lừa ngốc này!

Khi đó, Vu Kiệt cũng nhìn thấy một điểm yếu không thua gì đôi mắt.

Anh ngồi trong bóng tối, giơ tay lên để điều chỉnh góc bắn, siết ống giảm thanh rồi ngắm họng súng vào ngực Tuệ Đại.

Nơi đó có một ấn ký đỏ ửng lên!

Là dấu một cú đấm.

Đó là… Vết thương Diệp Lâm tặng cho tứ đại thánh tử này!

“Sư phụ, cảm ơn!”, Vu Kiệt cong môi, ngón tay đặt lên cò súng, sau khi bắn phát đầu tiên thì lập tức bắn thêm phát thứ hai.

“Đoàng!”

Bình luận

Truyện đang đọc