ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Hành động trả thù nhắm vào bộ tộc Thánh Đường cùng với hành động tìm cách cứu Lâm Nhã chính thức bắt đầu.

Sau khi Vu Kiệt đưa ra mệnh lệnh này xong thì thành viên của tổ chức Đệ Nhất bắt đầu nhanh chóng đánh vào, triển khai truy quét mạnh mẽ dựa theo bản đồ tình báo.

Đêm hôm nay cực kỳ yên tĩnh, nhưng chỉ với người thường mà thôi.

Khi hành động này bắt đầu được triển khai thì xa xa bên trong tứ hợp viện, Dương Cẩm Tú cũng nhận được tin nhắn của Vu Kiệt cùng với báo cáo của Trịnh Long.

Tin nhắn được đặt giờ gửi, khi tiếng chuông vang lên từ điện thoại của Dương Cẩm Tú, cô đang ngồi trong phòng lớn để ăn cơm chiều với Lý Nam và cô cả, đang buồn bã vì cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Vu Kiệt đâu, xem xong tin nhắn đó thì tâm trạng cô bỗng tuột dốc không phanh.

Nhất là khi nghe thấy Trịnh Long báo lại, Lý Nam và chị cả Lý Tiên cũng nhíu mày thật chặt.

“Cậu nói thật ư?”, vẻ mặt Lý Nam cực kỳ nghiêm túc, là tri kỷ của Mạc Vãn Phong, ông ta biết rõ những hoàn cảnh nguy hiểm và nguy cơ từ địa vị của tổ chức Đệ Nhất, đủ biết rất rõ thực lực của Vu Kiệt, thế nhưng trước mắt biết anh lại ra nước ngoài đối mặt với giới sát thủ thì tâm trạng vẫn thấy lo lắng.

Trịnh Long gật đầu, đáp: “Thật, chắc là bây giờ đã bắt đầu hành động, vì Lỗ Phi Nhã, vợ của một chiến sĩ đồng đội anh Kiệt bị người của bộ tộc Thánh Đường bắt, trước mắt chưa biết sống chết thế nào, thế nên…”  
“Thế nên anh ấy còn chẳng thèm nói với tôi một tiếng?”, Dương Cảm Tú không thể hiểu nổi nhưng cảm xúc đó chỉ lướt qua rất nhanh, rồi lập tức thở dài: “Có lẽ… Là do thời gian quá gấp rút!”  

Trịnh Long: “Đúng là thời gian quá gấp, anh Kiệt cũng không muốn khiến mọi người lo lắng”.

Lý Nam lo lắng hỏi: “Bây giờ có thể tìm hiểu được tình huống bên đó thế nào rồi không? Có cần tôi gọi điện thoại cho thằng hai không, chú ấy có một vài người ở thủ đô Lập Kiên, nói không chừng sẽ có tác dụng gì đó”.

Trịnh Long lắc đầu: “Tình huống trước mắt vẫn còn chưa biết, tình huống cụ thể phải chờ tin tức từ tổ chức Đệ Nhất bên kia, nhưng ông Nam cứ yên tâm! Ông cũng biết rõ sức mạnh của anh Kiệt, lúc trước anh ấy ra biên giới vì ông cụ, đến trại Tuyết bị giới sát thủ và hai giới lớn liên kết đuổi giết, cũng bình an vô sự trở về đấy thôi?”  
“Lần này nhất định cũng sẽ bình yên”.

“Tốt nhất là như thế".

Lý Nam nhanh chóng siết tay, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Nếu thằng Kiệt xảy ra bất kỳ vấn đề này, dù là gia tộc nào thì tôi cũng sẽ khiến nó phải tan thành mây khói!”  
Lời vừa mới dứt, khí thế đó như ngọn núi Thái Sơn được đặt giữa nhà.

Trong lòng mọi người cũng bất giác cảm nhận được cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.

Đây là sức mạnh của những người ngồi trên vị trí cao.

Không giận thì thôi, nổi giận rồi trời sập đất nứt.

Đúng lúc đó, chị cả Lý Tiên đột nhiên thở dài thườn thượt, bà ta đứng lên, vẻ mặt cực kỳ tiều tụy.

Có lẽ là vì chuyện dự án phòng thí nghiệm, từ khi về, trên mặt bà ta không hề có nụ cười vui vẻ xuất phát từ đáy lòng.

Bà ta rời khỏi sảnh, trong lòng cũng lo lắng cho Vu Kiệt, nhưng bà cũng biết rõ tính tình đứa nhỏ đó, một khi đã quyết định việc phải làm, dù có mười con trâu cũng không thể kéo lại.

Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho anh.

Khi bà ta chuẩn bị ra khỏi sảnh lớn thì điện thoại trong túi tiền bỗng nhiên phát ra tiếng chuông, cùng với rung lắc dữ dội, dường như đã xảy ra chuyện gì rất lớn.

Lý Tiên chợt dừng chân, lập tức lấy điện thoại di động ra kề lên tai.

“Alo? Tôi là Lý Tiên!"  
“Tiến sĩ Lý… Tiến sĩ Lý, bà đang ở đâu?”  
Vừa mới nhấc máy, đầu dây bên kia của điện thoại đã vang lên tiếng cực kỳ kích động.


Là một giọng nữ.

Nghe thấy giọng nói đó, Lý Tiên cũng chợt phản ứng lại, đó là trợ lý y khoa theo bà ta sớm nhất trong phòng thí nghiệm, tiểu Trương đó sao? Hơn nửa đêm, sao cô ấy lại gọi điện thoại tới, lại còn xúc động như thế?  
Lý Tiên vẫn hơi khó hiểu, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên từ mười mấy năm trước, tiểu Trương đã rời khỏi đội nghiên cứu của bà ta, đến ngành quan hệ xã hội gì đó của viện, chuyên môn nghiên cứu mấy thứ vặt vãnh như cách đối nhân xử thế và hành động của viện nghiên cứu với người ngoài.

Bà ta nheo mắt lại, nhìn lướt qua những người trong nhà, nghĩ chắc giờ mọi người vẫn còn bận lo lắng cho thằng bé Vu Kiệt, nếu lần này mọi người biết chuyện của bà ta, e là…  
Để người nhà không có thêm phiền toái, Lý Tiên cầm điện thoại, nhanh chóng đi xa vào một góc khuất đằng sau, nói: “Tôi đang ở nhà, chuyện gì thế?”  
“Nhà?”  
Tiểu Trương tái mặt: “Sao bà lại ở nhà? Sao giờ phút này bà lại ở nhà!”  
Lý Tiên nói: “Cô làm ở ngành quan hệ xã hội này nhiều, theo lý mà nói thì lẽ ra cô phải biết về điều động nhân sư? Tại sao tôi lại ở nhà, cô nên hỏi viện trưởng mới đúng?”  
“Viện trưởng đã cho tôi nghỉ phép rồi, cô không biết ư?”  
“Cái gì?”  
Tiểu Trương ở một nơi khác trợn tròn mắt: “Nghỉ phép? Nghỉ phép gì? Mấy ngày nay viện nghiên cứu hoàn toàn không có bất kì người nào nghỉ phép, ai cũng bận rộn vì dự án đó, ai dám cho nghỉ phép vào cái lúc này?”  
Bấy giờ, Lý Tiên chợt nhíu mày.

Không cho!  
Dường như bà ta đã ý thức được điều gì đó, bà ta nhớ rất rõ là trước khi rời khỏi viện nghiên cứu, viện trưởng đã chính miệng nói với bà ta là sẽ cho nghỉ phép, để bà ta về nhà nghỉ ngơi, đừng nhúng tay vào chuyện dự án nữa.

Bây giờ tiểu Trương lại nói với bà ta là ngày nghỉ đó chẳng có ai cho phép cả!  
Liên tưởng đến thái độ của viện trưởng với chuyện Hồ Yến, đồng tử Lý Tiên chợt co rụt lại:  
Rõ ràng ông ta đang muốn đuổi cổ bà ta ra khỏi viện nghiên cứu!  
“Tính toán cũng hay thật”.

Bà ta một lòng một dạ muốn làm nghiên cứu không có nghĩa là Lý Tiên chẳng hiểu gì về đối nhân xử thế, trước đó hoàn toàn đặt tất cả tinh thần vào nghiên cứu y học nên bà ta không muốn xen vào chuyện nhân tình thế thái mà thôi, nhưng nếu bảo bà ta chẳng biết gì thì quả là buồn cười!  
Ở trong gia đình như nhà họ Lý thì làm gì có chuyện không biết lòng người!  
Sở nghiên cứu có một nguyên tắc, những người tự tiện rời khỏi viện nghiên cứu, thời gian kéo dài hơn một tuần mà không được duyệt ngày phép thì sẽ bị tiến hành xử lý như hành vi tiêu cực, sau đó xử phạt và trục xuất khỏi viện nghiên cứu.

Hiển nhiên, viện trường viện nghiên cứu hành động như thế… Là để đuổi bà ta!  
Nhận ra điều đó, tảng đá trong lòng Lý Tiên như được ghim thêm mấy cái đinh.

Vì nghiên cứu y học, bà ta đã trả giá thời gian, trả công sức, trả giá nhiều như thế, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này.


Trợ lý tin tưởng nhiều năm phản bội vì danh lợi.

Viện trưởng viện nghiên cứu muốn đá bà ta đi.

Buồn cười!  
Thật sự quá buồn cười!  
“Tiến sĩ Lý… Tiến sĩ Lý… Bà còn đó không?”, bên kia, tiểu Trương thấy Lý Tiên im lặng mãi không nói lời nào nên vội vàng hỏi.

Lý Tiên thở dài: “Có đây, tiểu Trương, nếu viện trưởng không duyệt ngày nghỉ phép cho tôi thì vài ngày nữa cô cứ giải quyết tôi theo đúng luật!”  
Lý Tiên chạnh lòng rồi, nếu đã làm đến thế thì cứ dứt khoát đi thôi!  
Đời này làm nhiều như thế là đủ rồi!  
“Cái gì?”  
Tiểu Trương lập tức nói: “Không được, khó lắm, trước mắt xảy ra chuyện lớn thế này, nếu bà rời khỏi viện nghiên cứu thì còn ai có thể giải quyết được?”  
“Xảy ra chuyện?”  
“Chuyện gì?”, ánh mắt Lý Tiên trở nên căng thẳng.

Tiểu Trương căng thẳng nói: “Chuyện này… Nói trong điện thoại sẽ không rõ, tốt nhất tiến sĩ nên trở về đi!”  
“Thành quả nghiên cứu dự án đó ấy mà, mấy ngày trước có mấy chuyên gia của viện y học nổi tiếng đến xem kết quả!”  
“Sau đó khi họ đi thì tiến sĩ Hồ Yến đã cho họ một vài hàng mẫu thí nghiệm, kết quả… Kết quả bên đó lại gửi tin tức về!”  
“Nói…Nói là các chuyện gia cho bệnh nhân thử thuốc, sau đó những người uống loại thuốc đó đều… Đều chết hết rồi!”  
Lời vừa dứt!  
Xoẹt!  
Lý Tiên lập tức sợ hãi.

Thật… Thật sự xảy ra chuyện rồi!  


Bình luận

Truyện đang đọc