ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhà họ Mộ làm thế cũng chỉ để tối đa hóa những lợi ích về sau.

Mộ Doãn Thiện chính là cô cả duy nhất của gia tộc này, nắm giữ nguyên tắc trong tay.

Cũng vì thế nên năm Phong Thánh Giả không dám khinh thường sự tồn tại của bà ta.


Nghe thế, chưởng môn Thiên Sơn cười lạnh: “Chưởng môn Mộ à, một bộ tuyệt học của mỗi môn phái, há miệng cũng khá to đấy, không biết nhà họ Mộ có thể ăn nổi không?”
Mộ Doãn Thiện mỉm cười: “Cái đó thì không phiền chưởng môn phải quan tâm, đến lúc đó, suy cho cùng thì môn phái của năm vị chưởng môn cũng có trăm ngàn tuyệt học, chẳng thiếu một bộ đó đâu mà!”
“Nói thật, tôi thấy hơi mệt rồi đó! Dù sao thì năm vị cũng biết rõ giá trị của Vu Kiệt, đó là đệ tử của Võ Thánh, còn là tôn thái tử của nhà họ Quý giàu có bậc nhất thủ đô, một khi tên đó trốn về thủ đê thì năm người sẽ gặp phải áp lực…”
Đoạn sau của câu nói đó, Mộ Doãn Thiện không nói.

Ánh mắt cũng đã đủ để nói lên rằng: Chắc tôi không cần phải nhiều lời!
Bà ta nói xong thì năm chưởng môn cũng biết rõ, Vu Kiệt đã nói ra những lời đó trong điện thoại, đủ để nói lên sự tức giận của anh, nếu không thể giết chết anh ở Lạc Thành này, để anh chạy mất, khi đó dù là thế tục hay Quốc Phái đều sẽ tạo cho bọn họ thứ áp lực mà họ rất khó để gánh nổi.

Chỉ mỗi Võ Thánh Diệp Lâm thôi là đủ để bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi.


Nghĩ đến đó, chưởng môn Thiên Sơn không muốn sĩ diện thêm nữa: “Sao cô có thể chắc chắn được rằng tên đó sẽ không trốn mất? Chúng tôi giao dịch với cô thì cũng phải có bảo đảm chứ đúng không!”
“Trước mắt năm người chúng tôi cùng hành động thế này, dù đã dùng những mối quan hệ cá nhân để che giấu hành tung, nhưng với quyền lực của Quốc Phái thì chẳng mấy chốc họ sẽ phát hiện ra hành tung của chúng tôi, đến lúc đó bọn họ điều tra đến Lạc Thành và tìm thấy Vu Kiệt thì phải làm sao?”
“Dù sao bây giờ không ai có thể bảo đảm được, tên đó là liên lạc với Quốc Phái, thời gian còn lại cho chúng ta rất ít”.

“Chưởng môn Mộ, sao cô có thể bảo đảm được tên đó sẽ tìm tới chúng ta trong vòng hai tiếng đồng hồ?”
Bọn họ không phải tên ngốc.

Đồng ý giao dịch dễ dàng như thế không phải là chuyện mà mấy lão cáo già đã sắp hơn một trăm tuổi có thể làm được.

Biết Vu Kiệt đang ở đây là một chuyện.


Thế nhưng ai trong bọn họ có thể bảo đảm rằng Vu Kiệt thật sự sẽ tìm đến tận cửa như lời anh nói trong điện thoại?
Khi ông ta vừa mới đặt ra câu hỏi đó.

Thì như để chứng thực nỗi lo lắng đó.

“Cái gì?”
.


Bình luận

Truyện đang đọc