ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Một ngày sau, Vu Sơn đã sắp xếp ổn thỏa để đưa vợ Cao Vũ Xương cùng con gái Nhã Nhã từ thủ đô trở về nhà.

Sau khi thu hồi toàn bộ tài sản của Hội thương nghiệp Vạn Hải, khối tài sản của nhà họ Đổng còn lớn hơn trước rất nhiều, dù là tài nguyên hay dự án hợp tác thì cũng hoàn toàn nhiều hơn những gì mà nhà họ Đổng đã sở hữu trước đây.

Sau sự việc lần này, ông cụ Đổng đã quyết định bắt tay hợp tác với Tập đoàn Cao Thị, sẽ chia đều năm mươi phần trăm dự án của Hội thương nghiệp Vạn Hải, chỉ có một mục đích duy nhất đó chính là đoàn kết!

Đoàn kết với Vu Sơn!

Đoàn kết với Vu Kiệt!

Thực ra sau khi chuyện ở Giang Thành kết thúc, khi danh tính thực sự của Vu Kiệt bị bại lộ, toàn bộ người dân ở thủ đô đều hiểu ra sự thật rằng nhà họ Đổng ở Giang Thành có nhà họ Lý chống lưng!

Dựa vào chuyện này, tương lai của nhà họ Đổng chỉ có thể hưng thịnh chứ không thể suy yếu.

Tối qua sau khi Vu Kiệt uống rượu xong, biết tin anh cả đã trở lại từ sáng sớm, chuyện gia đình và ở tập đoàn anh cả đều đã sắp xếp ổn thỏa. Sau đó hai anh em cùng nhau về thôn Vu Gia thắp hương cho bố mẹ, quét dọn mộ phần, hỏi thăm những người già trong thôn xong, anh liền đặt một vé tàu cao tốc đến Ninh Thành.

Anh phải đi gặp Dương Cẩm Tú!

Tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong xuôi rồi!

Kẻ đáng bị trừng phạt hiện tại đã bị trừng phạt.



Tàu cao tốc đông nghịt người.

Sau những trận mưa xối xả, cuối cùng hôm nay Giang Thành cũng có một ngày nắng đẹp.

Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua những tầng mây rồi chiếu xuống mặt đất ở trạm xe lửa.

Vu Kiệt mặc bộ quần áo thường ngày mà anh cảm thấy thoải mái, áo ngắn tay màu xanh quân đội và quần túi hộp, kết hợp với một đôi giày da màu đen, kiểu tóc ngắn gọn gàng, nhìn thoáng qua trông vô cùng sạch sẽ.

Anh đi giữa đám đông trông tương đối bình thường, đầu tiên là đi mua vé, xếp hàng rồi kiểm tra an ninh, sau đó đợi đến đúng giờ thì xách hành lý đi lên tàu cao tốc.

Quãng đường từ Giang Thành đến Ninh Thành cũng không xa, chỉ hơn một tiếng đồng hồ là đến rồi.

Hơn nữa lần này chỉ có một mình anh, Trịnh Long đã về thủ đô rồi, cho nên Vu Kiệt muốn đi tàu cao tốc để tiết kiệm một chút.

Nhân tiện có thể ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, nhìn xem tổ quốc đang ngày càng lớn mạnh như thế nào và những thay đổi nhờ sự phát triển vượt bậc trong những năm qua.

Hành lý của anh chỉ có một chiếc ba lô màu đen, bên trong toàn là những món đặc sản hiếm có do những thanh niên trong thôn đặc biệt tặng anh trước khi rời đi, đều là những món hàng trên núi!

Vị trí viết trên vé tàu là ghế 17K, cạnh cửa sổ!

Vu Kiệt tìm đến chỗ ngồi của mình, cởi ba lô ra đặt lên chỗ bỏ hành lý trên đỉnh đầu.

Thật trùng hợp ở một bên vị trí của Vu Kiệt, có…một chiếc ba lô màu đen kiểu dáng y hệt cái của anh.

Vu Kiệt không chú ý đến điều này, anh cúi đầu xuống, nhưng khi đang định ngồi xuống thì lại phát hiện trên vị trí ghế ngồi của mình…

Không hiểu sao lại có một người ngồi trước rồi?

Đó là một người thanh niên đang ngước nhìn ngoài cửa sổ, bắt chéo hai chân liên tục lắc lư, trong tay còn có một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa ngâm nga một giai điệu bài hát nào đó!

“…”, Vu Kiệt.

Anh đột nhiên nhớ đến những chuyện gần đây rất nổi tiếng trên mạng.

Những kẻ chiếm chỗ ngồi trên tàu cao tốc!

Mình gặp phải rồi sao?

Vu Kiệt ngây người một lúc, trầm giọng nói: “Xin chào!”

Thanh niên kia nghe vậy, chân đang lắc lư bỗng nhiên ngừng lại, hắn ta cau mày nhìn Vu Kiệt, nhìn cách ăn mặc quê mùa này, ánh mắt hắn ta lộ vẻ khinh thường nói: “Chuyện gì?”

Vu Kiệt lấy vé tàu của mình ra: “Ghế cậu đang ngồi là vị trí của tôi, phiền cậu đi sang chỗ khác!”

“Đi chỗ khác?”

Thanh niên kia không hề nhúc nhích, giương mắt đánh giá Vu Kiệt, hoàn toàn không có ý nhường chỗ, mà còn lên giọng hỏi ngược lại Vu Kiệt, liếc mắt nhìn mấy cái ghế trống, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi phải đi chỗ khác? Chỗ này tôi đã ngồi trước rồi, anh có thể đi đến chỗ ghế trống khác mà, đúng không?"

Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay chỉ vị trí phía trước, ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Anh xem, ghế phía trước còn trống kìa, anh ngồi đó không được sao?”

Vu Kiệt liếc nhìn phía đó một cái, nói: “Chỗ đó là của ghế của người khác, không phải của tôi, nếu như có người đã mua vé chỗ đó vậy thì tôi không nên ngồi ở đó, tương tự, ghế mà cậu đang ngồi chính là vị trí mà tôi đã mua vé!”

Vu Kiệt không quen với loại người thản nhiên chiếm chỗ trên tàu cao tốc một cách vô lý như thế.

Càng không thể để hắn ta thích làm gì thì làm được.

“Anh…”

Thanh niên đó vừa nghe vậy, lại nhìn dáng vẻ quê mùa của Vu Kiệt, khinh thường thở dài: “Ài dà, thanh niên bây giờ sao lại hung hăng đến vậy chứ!”

“Ông đây đã nói rồi, muốn ngồi thì ngồi phía trước, đừng làm phiền tôi, lần nào đi tàu cao tốc tôi cũng đặt chỗ này hết, tôi cứ ngồi đây rồi đó, anh muốn thế nào?”

Người nọ thể hiện rõ thái độ…không nhường!

Cuộc cãi vã của cả hai đã thu hút sự chú ý của một số hành khách xung quanh.

Không ít người lên tiếng nói:

“Ài, cậu như vậy là đang chiếm chỗ đấy cậu biết không, làm gì có ai như vậy cơ chứ!”

“Đúng vậy, vị trí đó người ta đã mua vé rồi, cho dù cậu muốn ngồi thì cũng phải đem vé mà cậu đã mua ra đây chứ, nói rõ ràng với người ta, nói chuyện đàng hoàng với nhau không phải là được rồi sao?”

“Làm gì có người nào lại tỏ thái độ như cậu chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“…”

Đột nhiên, mọi người trong xe bắt đầu chỉ trích thanh niên nọ.

Thấy nhiều người lên tiếng trách móc mình, hắn ta nhất thời vô cùng bất mãn.

Từ nhỏ đến lớn là cậu chủ xuất thân trong gia đình hào môn, đi đến đâu mà không được chiều chuộng bảo vệ chứ, nếu không phải hắn ta sợ cảm giác đi máy bay thì còn lâu mới ngồi cùng đám người ngu ngốc này.

Mà bây giờ, trong mắt hắn ta đám người này giống như sâu bọ, vậy mà lại dám chỉ trích hắn ta.

Phản rồi!

Hắn ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Vu Kiệt, giơ ba ngón tay lên, ánh mắt lạnh lùng: "Này, tôi cho anh thời gian một phút, tốt nhất là lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi!"

“Nếu không, hậu quả tự chịu!”

“Chậc, mạnh miệng như vậy, làm giống như bản thân là con cháu thế gia vậy!”

“Trời ạ, tôi còn tưởng mấy chuyện chiếm chỗ chỉ có trên mạng thôi, không ngờ bây giờ trong cuộc sống thực tế lại xuất hiện, còn được tận mắt chứng kiến nữa chứ!”

“Lớn từng này tuổi rồi, đây lần đầu tiên tôi gặp phải loại người trơ trẽn như thế này, còn uy hiếp có lý nữa chứ, trâu bò thật!”

“…”

Mọi người vừa nghe thấy những lời của người thanh viên kia, lập tức cười rộ lên.

Bây giờ cũng không phải thời cổ đại, ở thế kỷ hai mốt, ở thời đại mới này còn ai sợ uy hiếp nữa chứ?

Vu Kiệt vô cảm, nhìn ba ngón tay của hắn ta, trong đầu cảm thấy giống như lấy râu ông nọ chắp cằm bà kia.

Ba ngón tay, một phút?

Anh lạnh lùng nói: “Không cần một phút, bây giờ cậu có thể để tôi xem hậu quả là gì luôn không?”

Lời này vừa dứt, giây phút đó bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Thanh niên nọ lạnh lùng lườm anh, híp mắt lại: “Anh chắc không?”

“Chắc!”

“Được, đây là do anh tự mình chuốc lấy!”

Thanh niên kia nói năng dữ tợn, ngang ngược vung hạt dưa trong tay xuống đất, trực tiếp móc điện thoại trong túi ra, đúng lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại phái người đến!

Thì bỗng nhiên từ cổ hắn ta truyền đến một cơn đau dữ dội!

Vu Kiệt ra tay đột ngột, nhanh giống như một cơn gió, một tay túm lấy cổ áo hắn ta, rồi nhấc bổng lên như nhấc một con gà con!

Thanh niên nọ còn chưa kịp phản ứng!

Vu Kiệt đã dùng lực ném hắn ta ra khỏi vị trí khác!

Anh nói: “Trong lúc chờ đợi cậu gọi người đến xem hậu quả thế nào thì mời cút khỏi chỗ ngồi của tôi, được rồi!”

Anh phủi tay, đi đến chỗ ngồi của mình, thản nhiên ngồi xuống bắt chéo chân: “Cậu có thể gọi điện thoại rồi đấy!”

Tất cả mọi người đều bị sốc!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc