Ví dụ như…
Có rất nhiều, rất nhiều lời an ủi thích hợp để dùng vào lúc này, nhưng không ai nói nên lời.
Vì đây không phải chuyện của một cá nhân, hay một gia đình.
Đây là người của cả một làng bị giết, nói những… lời này thì có được gì đâu?
Bọn họ đến nơi này để đưa tang cho dân làng, với mong muốn mọi người có thể yên nghỉ.
Lý Nam thở dài và nói: “Mọi người phải luôn nhớ kỹ, nhớ thật kỹ giờ phút này!”
“Nếu như không mạnh mẽ thì không thể bảo vệ những người bên cạnh mình, không thể bảo vệ tất cả những người vô tội!”
“Chỉ có mạnh mẽ mới có bản lĩnh để bảo vệ những điều đó!”
Toàn bộ người nhà họ Lý đồng loạt gật đầu, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Bọn họ đều là người có địa vị cao, chưa từng thấu hiểu nổi khổ của người ở những nơi nhỏ bé như thế này.
Cảnh tượng trước mắt đủ để bọn họ rút ra một bài học.
Người không thể quên mất cội nguồn.
Bọn họ có được những thứ hiện tại hoàn toàn nhờ vào những người dân chất phác, hiền lành và hiếu khách này.
Và, muốn đạt được điều đó, không thể chối bỏ, mà càng phải bảo vệ bọn họ tốt hơn.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo lộ vẻ kiên định, chăm chú nhìn về phía trước.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay!
Diệp Lâm cùng Mặc Bạch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy cảm xúc đau thương.
Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh tử, đã từng trải qua nỗi buồn chia ly, nhưng mỗi khi đối mặt với giờ phút này vẫn không ngăn được cảm giác sầu não.
“Còn nhớ A Tam chuyên ủ rượu không?”
“Ừm!”
“Hơn mười năm rồi không uống rượu của ông ta, lúc đó ông đã cứu ông ta một lần, sống thêm ba năm nữa, cuối cùng vẫn cưỡi hạc về trời!”
“Ừm!”
“Có đôi khi cuộc sống vốn không như mong muốn, việc ông muốn làm cứ mãi gặp thử thách, còn việc ông không muốn là cứ hết lần này đến lần khác phải đối mặt!”
“Ừm!”
“Cho nên… ông nói gì đó được không?”
“Ừm!”
“…”
Diệp Lâm có rất nhiều cảm xúc muốn bày tỏ, nhưng Mặc Bạch lại chẳng chịu phối hợp.
.