ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Năm lần bảy lượt sử dụng chiêu thức giống nhau, mỗi lần tốc độ đều nhanh gấp đôi lần trước, tốc độ giết người càng ngày càng nhanh.

Không!  
Không thể nói như vậy được!  
Khi đám người này giết những người dân vô tội trong ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao để tìm kiếm Vu Kiệt, bọn chúng đã không còn là con người nữa.

Mà là…súc sinh!  

Mài đao giết lợn!  
Vu Kiệt giết, chính là một lũ súc sinh!  
Cây đao trên tay anh bê bết máu, chảy dọc từ lưỡi đao đến mép đao.

Vu Kiệt di chuyển với tốc độ như vũ bão, liên tục lao qua đám đông, chỉ trong vài nhịp thở, đã có thêm bảy tám võ giả ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn lại bắt đầu hoảng sợ.

Từ nhỏ bọn họ vẫn luôn ở trong danh môn tu đạo làm gì được chứng kiến cảnh chiến đấu thực sự chứ, cũng chưa từng trải qua các trận chiến thực sự, đối mặt với những đả kích như vũ bão của Vu Kiệt, từ sâu thẳm trong lòng bọn họ đều có một cảm giác bất lực dâng lên.

Hàn Tu Tử đã chết.

Đệ tử nổi tiếng nắm giữ thuật pháp cũng đã chết rồi.

Ngày càng có nhiều thi thể ngã xuống.


Máu hòa với mưa, tạo thành dòng sông máu giữa đống thi thể.

Ông ta chết rồi!  
Bọn họ đều chết rồi.

Lưỡi đao chém vào cổ ông ta không thể hiện được chút tài năng nào cả, tài năng đều nằm ở trong chiêu thức, tản ra sau lưỡi đao, tiếp tục hướng về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu…  
Chỉ còn lại một người đang đứng ở nơi này.

Đó là một nam võ giả cầm một thanh trường kiếm, hắn ta nuốt nước bọt, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm đống thi thể trên mặt đất, thậm chí cổ tay đã không còn sức lực để cầm kiếm nữa, hắn ta bật khóc, khóc rất lớn, đường đường là võ giả, nhưng khi đối mặt với nỗi sợ hãi của cái chết, vẫn không thể kiềm chế được.

Nhưng…  
Sợ hãi không thể làm lý do.


Giây tiếp theo, Vu Kiệt cầm cây đao đi đến trước mặt hắn ta.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của Vu Kiệt thôi, đã cảm thấy bản thân dường như đang rơi xuống vực thẳm của địa ngục, xương thịt chết cóng trên cánh đồng tuyết phủ đầy sương giá.

Nam võ giả đó sợ hãi ngã gục xuống đất.

Không đợi hắn ta đứng dậy trả lời, trong mắt anh đã hiện lên một tia lạnh lẽo!  
Lần này, Vu Kiệt sẽ không mềm lòng nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc