Vẫn là chín ngọn núi lửa.
Vẫn là Tuyết Hải Sơn Điền trong cơ thể.
Không biết đã ngủ mê mệt bao lâu, khi mở mắt lần nữa, Vu Kiệt phát hiện mình đang chìm trong biển kí ức của chính bản thân.
Anh đứng ở trên ngọn núi lửa cao nhất, nhìn xuống tám ngọn núi lửa khác đang dâng trào dưới chân.
“Ngọn lửa đâu?”
Vu Kiệt nhíu chặt mày, trong kí ức lần trước của anh, toàn bộ chín ngọn núi của Tuyết Hải Sơn Điền bị lửa bao vây.
Nhưng hiện giờ, mỗi ngọn núi đến một đốm lửa cũng không thấy, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lẽ nào là tia sét đó?
Vu Kiệt im lặng không nói, anh thử vận động khí kình ở gân mạch, nhưng phát hiện cảnh giới cấp bốn hóa kình nguyên bản lại cao lên một cấp.
“Cấp năm rồi sao?”
Gặp sét đột phá mới một cấp.
Trong lòng lóe lên một tia thất vọng.
Vu Kiệt thở dài, còn tưởng rằng có thể trực tiếp phong thánh, quả nhiên so với hai vị sư phụ, anh vẫn kém hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, anh nhìn xung quanh, chính vào lúc anh tưởng rằng mình không nhìn thấy gì thì lại phát hiện một bên khác của đỉnh núi này có để lại một chiếc cần câu.
“Ai để nó ở đây?”
Chiếc cần câu đó một nửa đặt trên đỉnh núi, một nửa thì treo giữa không trung.
Gặp gió không lay chuyển.
Gặp sét không đứt.
Gặp nước không tan.
Mà chỗ tay cầm của cần câu lưu lại dấu vết năm ngón tay, từng đường hoa văn theo dấu vết trải dài đến các bộ phận khác, từ xa nhìn lại, trăm hoa đua nở giống như tiên cảnh.
Vu Kiệt lưỡng lự một hồi lâu, anh vẫn bước đến bên chiếc cần câu đó.
Trong lúc ngẩn ngơ, hình như anh nhìn thấy một ông già ngồi ở vị trí này, tay cầm chiếc cần câu câu lên một ngọn lửa của ngọn Tuyết Hải Sơn Điền này.
Ông lão ngáp một cái, ngọn lửa bùng lên càng dữ dội, ông giơ tay ngọn lửa lại vụt tắt, duy chỉ có chiếc cần câu này từ trước đến nay cao chót vót không động đậy!
Ngay khi Vu Kiệt đang đắm chìm trong ấn tượng hoảng hốt này, đột nhiên anh mở to mắt, lờ mờ giống như cảm nhận được gì đó.
Anh lại nhìn thêm lần nữa liền nhìn thấy người đàn ông trong hư ảnh đó, ông ấy quay người nhìn anh, khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Là ông ấy!”
Vu Kiệt nhận ra.
Ông lão đó đã cứu sống anh khi còn là trẻ sơ sinh.
Chuyện ở chùa Hàn Sơn lần đó, lập lời hứa với anh cứu sống ông già của Mặc Bạch.
Chiếc cần câu này là ông đấy để lại?
“Để nó ở đây là có dụng ý gì?”, Vu Kiệt không hiểu, anh thử khoanh chân ngồi xuống, chìa tay túm lấy chỗ tay cầm của cần câu.
Ngay khi ngón tay của anh chạm vào cần câu, toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm.
“Xoẹt…”
Trong phút chốc, Vu Kiệt hít một hơi lạnh, ngay sau đó, còn chưa đợi anh phản ứng, bên tai đã truyền đến từng đoạn âm thanh.
Là một già một trẻ.
“Ông làm gì thế ông nội thối, nhiều thuốc như vậy, tiền của ông đều không cần nữa à? Cái đó vốn ông để dành mua quan tài, không phải ông nói cho dù Thiên Vương lão tử xuống cũng không bán sao?”
“Đừng nói lời vô dụng nữa, cháu quan tâm ông nội cháu bán hay không, cứu cháu rể của ông nội cháu có thể keo kiệt thứ đó sao? Nếu không dùng thuốc như vậy thì cháu rể ông có thể khỏe ư?”
“Ông nội, ông nhỏ tiếng chút, còn chưa kết hôn mà! Cháu vẫn chưa đồng ý đâu!”
“Ông không quan tâm, chuyện này ông nội làm chủ”.
“…”
Trong giọng nói của hai người đều vô cùng vội vã.
Cháu rể? Vu Kiệt nhíu mày càng chặt, sau đó giây tiếp theo, thần thức của anh giống như bị cần câu ép buộc kéo ra khỏi suy nghĩ.
Khi quay về hiện thực, phút chốc anh mới ý thức được cơ thể đau như kim châm không phải là do cần câu, mà là tình trạng thương tích của bản thân.
Tia sét đó…
Trong hồi ức, cảnh tượng mấy chục tia sét liên tiếp đánh xuống, rõ ràng như thế.
“Khụ khụ…”
Vu Kiệt dần dần mở mắt, mí mắt vô cùng mệt mỏi, theo luồng ánh sáng chói chui thẳng vào trong tầm mắt, mí mắt anh đột nhiên run lên.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, ông nội ơi anh ta tỉnh rồi”.
Ngô Tiểu Phàm vui sướng kéo cánh tay ông nội Ngô Lãnh lắc qua lắc lại.
“Biết rồi, biết rồi, ông nội vẫn chưa mù”, bị cháu gái lắc đến đau đầu, Ngô Lãnh vội vàng nói, đồng thời quan tâm nhìn sang sắc mặt của Vu Kiệt.
Lúc này vết máu ban đầu trên mặt Vu Kiệt đã được lau rửa rất sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt cũng hồi phục chút màu máu.
Sau khi quen với ánh sáng, anh quan sát xung quanh.
“Đây… đây là đâu?”
Ngô Tiểu Phàm cười hì hì, vui vẻ hoạt bát đến bên cạnh, cô mở to đôi mắt nhìn Vu Kiệt, chỉ vào mình nói: “Tôi tên là Ngô Tiểu Phàm”.
“Còn đây là ông nội tôi, Ngô Lãnh”.
“Đây là núi Trường Mao, khu bảo tồn tự nhiên bên ngoài rừng nguyên sinh vùng ngoại ô phía tây Lạc Thành.
Ông nội tôi là đội trưởng bảo vệ rừng, là đại ca ở đây.
Tôi và ông nội đã cứu anh, bây giờ tôi chính là chị cả của anh, về sau anh là em trai tôi!”
“…”, Ngô Lãnh.
“…”, Vu Kiệt.
“Đi sang một bên!”, khuôn mặt già nua của Ngô Lãnh hung ác, ông ta đẩy Tiểu Phàm sang một bên: “Cái gì mà chị cả, cái gì mà em trai, không hiểu quy tắc gì cả, đây là cháu rể ông”.
“…”, Vu Kiệt: Càng không nói nên lời.
Ngô Lãnh dạy dỗ cháu gái xong, sau đó khuôn mặt đó giống như hát hí khúc, ông ta tràn đầy quan tâm nhìn Vu Kiệt, giọng điệu nhẹ nhàng hòa nhã: “Cháu rể cảm thấy như thế nào? Đau chỗ nào? Bụng có phải đói rồi không? Hay là ông nội thịt phi long cho cháu ăn nhé?”
“Phi long…”, Vu Kiệt: “Là cái gì?”
“Chính là gà rừng!”
Hai tay Ngô Tiểu Phàm ôm ngực, chu môi nói: “Đó là giống gà được nuôi mở rộng ở bìa ngoài rừng nguyên sinh, là món ăn thôn quê nổi tiếng của chỗ chúng tôi, nó không cùng đẳng cấp với gà rừng và gà chăn nuôi ở nơi khác”.
“Ông nội, ông không công bằng, lúc cháu muốn ăn ông cũng không cho cháu thịt, tại sao lại thịt cho anh ta?”
“Cút cút cút”, vẻ mặt Ngô Lãnh ghét bỏ: “Cháu xem bộ dạng béo tròn kia của cháu kìa, con gái gì mà nặng hơn năm mươi cân, cháu còn không biết xấu hổ mà nói à?”
“Nhìn Tiểu Mỹ sát vách nhà ta kìa, thân hình thon thả như vậy, sao cháu không học theo người ta? Lúc nhỏ phi long ông nội thịt cho cháu không ít à?”
“Còn tranh với cháu rể của ông làm gì?”
“…”, Ngô Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy mất đi cưng chiều.
Hai ông cháu tranh cãi lẫn nhau rất náo nhiệt.
Nghe lời hai người đó nói, Vu Kiệt cũng lờ mờ ý thức được bản thân đã đến vị trí giữa Tây Bắc của Hoa Hạ, giọng địa phương của bọn họ rõ ràng không giống người của Giang Thành, cũng có nghĩa là…
“Sau khi rơi xuống biển đã trôi dạt đến đây ư?”, trong lòng Vu Kiệt lầm bầm, nhưng giây tiếp theo anh liền phủ nhận suy nghĩ này.
Anh biết Lạc Thành là một trị trấn nhỏ khá hẻo lánh, ngay cả tuyến ba cũng chưa đến, cách nơi anh xảy ra chuyện hơn nửa vòng trái đất.
Mặc dù nói cũng là nằm trên bản đồ của Hoa Hạ, nhưng khoảng cách từ thủ đô tương đương với sự chênh lệch hai đầu.
“Sao lại đến Lạc Thành vậy?”, Vu Kiệt nhíu chặt lông mày.
“Cậu làm cháu rể nhà họ Ngô tôi!”
“…”, Vu Kiệt.