ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Trên đỉnh núi, Mặc Bạch ngồi xếp bằng trước Vân Đỉnh, đây chính là đỉnh núi cao nhất trong bán kính mấy chục cây số.

Đứng từ đây dõi mắt nhìn ra xa, đập vào mắt chính là một màu xanh mơn mởn.

Đứng ở nơi cao nhất, nhìn ngắm chúng sinh nhỏ bé, có lẽ là thế này đây.

Nếu hôm nay là một ngày bình thường đến đây trong cơn mưa và trông thấy phong cảnh thế này thì hẳn là Mặc Bạch có thể nổi hứng làm văn làm thơ, sáng tác vài bài, nhưng bây giờ đây ông ta không rảnh!  
Hai tay ông ta đang bắt tự ấn, bốc phá khí kình cực lớn từ hư không.

Diệp Lâm nhíu mày, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chăm chú nhìn lên bầu trời, chuẩn bị ra tay ngăn cản thiên lôi đột ngột đánh xuống bất kỳ lúc nào.

Bọn họ phải xem số mạng!                Thầy bói bình thường, thì xem người.

Thầy bói là thánh, thì họ xem ý nguyện của bản thân mình,  
Bấy giờ, cả hai Phong Thánh Giả đều kiên định với một tín niệm, dù phải trả cái giá đắt thế nào thì cũng phải tính cho được số mệnh của Vu Kiệt.

Ngoài vụ tai nạn máy bay, quan trọng hơn là tảng đá đột nhiên phá nước bay ra rồi vọt đi.


Cả hai người đều căng thẳng đến tột cùng.

Bởi vì tu vi càng cao, thầy bói cưỡng ép dùng mai rùa sẽ thu hút sấm sét, mà nó cũng sẽ có sức mạnh tương đương, nhất là những người sắp bước sang cảnh giới Phong Vương như Diệp Lâm, sấm sét kéo tới cũng không thể thua kém gì thứ đã đánh chết Phong Vương Giả ở chùa Hàn Sơn hôm đó.

Thậm chí… Còn dữ tợn hơn.

Nhưng…  
Khiến bọn họ không ngờ được là khi Mặc Bạch chuẩn bị dùng đến mai rùa.

Thì một cảnh tượng xảy ra khiến ý tưởng của bọn họ… Tan thành mây khói.

Chỉ thấy những đốm sáng như bầu trời sao trên chiếc mai rùa dường như đã… Biến mất.

Đồng thời, Mặc Bạch mở bừng hai mắt, dù ông ta cố gắng khống chế khí kình của mình lọt vào giữa mai rùa đến mức nào thì cũng không thể nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào, dường như nơi đó có một thứ gì đó cản lại, hoàn toàn không cách nào lọt vào.

“Sao… Sao lại thế này?”, Mặc Bạch ngẩn người, không hiểu sao… Lại trở nên bất an.

Diệp Lâm cũng nhận ra điều bất thường: “Mai rùa từ chối ư?”  
Mặc Bạch: “Thần vật đều có linh hồn, có lẽ chúng ta đặt nó lên trần nhà suốt hai mươi lăm năm nên nó cáu bẳn, để tôi thử lại một lần nữa”.

“Được”, Diệp Lâm gật đầu.

Lặp lại những động tác lúc nãy, Mặc Bạch nghiêm túc hơn, hai tự ấn được nắm chặt hơn rất nhiều, một lần nữa điều động khí kình chuẩn bị tiến vào giữa mai rùa để xem xét thiên cơ, điều tra số mệnh của Vu Kiệt.

Nhưng…  
Kết quả… Vẫn thế.

Hơn nữa lúc này đây, không đợi Mặc Bạch tập trung toàn bộ khí kình xong thì mai rùa đã có một luồng khí kình cực mạnh đánh tan khí kình của ông ta.

Xoẹt!  
Sắc mặt Mặc Bạch tái mét: “Bị… Bị đánh tan rồi”.

“Cái gì?”  
Diệp Lâm giật mình: “Đánh tan? Ý ông là cái mai rùa này không thể điều khiển được hả?”  
Sắc mặt Mặc Bạch cực kỳ nặng nề, lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Lâm với ánh mắt nghiêm trọng.


Một câu nói khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

“Lão Diệp, có lẽ chúng ta phải chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt”.

“…”, Diệp Lâm.

Một lời nghiêm túc khiến Diệp Lâm thích hi hi ha ha thường ngày phải chấn chỉnh lại, trở nên bất an.

Ông ta biết rõ tính tình Mặc Bạch, nếu không gặp phải chuyện lớn quá khó để giải quyết thì ông ta tuyệt đối sẽ không dùng vẻ mặt này, nói cách khác…                “Ông nói thế là sao?”  
Diệp Lâm lặng lẽ siết chặt nắm đấm, ánh mắt dừng lại trên đôi chân bị bó thạch cao đang đặt trên xe lăn.

Mặc Bạch bùi ngùi nói: “Nói chính xác hơn, không phải là do mai rùa không thể điều khiển được mà là nó đang tự bảo vệ lấy chính bản thân mình, số mệnh mà nó phải xem đã thoát khỏi bàn tay định mệnh của thiên địa!”  
“Bàn tay của thiên địa…”  
Mặc Bạch gật đầu, lại tiếp tục nói: “Còn nhớ vào hai mươi năm trước khi chúng ta lấy được chiếc mai rùa này và tự tính mệnh cho bản thân mình không? Khi đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ xem chơi vậy thôi, kết quả lại kéo thiên lôi tới, độ kiếp nhập thánh, thời điểm đó, chúng ta vẫn còn là Hóa Kình, theo lý nào đó thì vẫn còn nằm trong tay thiên địa”.

“Nói thô hơn một chút, cảnh giới của võ giới có sự khác biệt tuyệt đối, dưới Phong Thánh thì chịu sự khống chế của thiên địa, Phong Thánh Giả, tự do giữa thiên địa đại đạo, Phong Vương Giả, tự tạo cho mình một vùng trời mới, đứng ngang hàng với đất trời, Phong Thần Giả, là kẻ nắm thiên địa trong tay”.

“Nói đơn giản hơn, một khi tu vi của võ giả lên đến Phong Thánh, từ một góc độ nào đó mà nói, đã thoát khỏi bàn tay của thiên địa, nói cách khác thì không đến lượt thiên địa nắm giữ vận mệnh của người đó trong tay, thế nên người đó mới được xưng tụng là thánh, có thể khai tông lập phái, tự tạo một nhánh của bản thân mình, số mệnh của loại người như thế cũng không dễ tính”.

“Mai rùa, có thể đoán được mệnh nhưng nó chỉ có thể đoán được những số mệnh bị thiên địa nắm trong tay mà thôi”.

Diệp Lâm khẽ cau mày, quay đầu, mừng rỡ: “Ý ông là thằng bé Kiệt đó có thể đã là Phong Thánh rồi ư?”  
“Cũng có hai khả năng khác!”, Mặc Bạch giơ hai ngón tay lên.

“Ông muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước!”  
Một câu hỏi khó lựa chọn.

Chẳng có gì để phải suy nghĩ.

“Tốt”, Diệp Lâm đáp.

Ánh mắt Mặc Bạch trở nên phiền muộn, hít một hơi thật sâu: “Bên cạnh thằng bé Kiệt, rất có thể đang tồn tại một vị đại năng có thể che giấu được thiên cơ, hơn nữa, khả năng cao là vị đó đang ở sát cạnh Tiểu Kiệt”.

“…”, Diệp Lâm.

Mặc Bạch lại nói thêm: “Trong đoạn thời gian hôn mê nằm trong bệnh viện quân khu bốn ở thủ đô, trong đầu tôi từng xuất hiện một vị đại năng, dường như người đó đến vì thằng Kiệt, nếu là thế thật thì tôi chỉ có thể đoán rằng bây giờ thằng bé đang được vị đại năng đó cứu”.


“Có lẽ, là tảng đá chúng ta nhìn thấy”.

Diệp Lâm: “Nhảm nhí cái gì thế, tảng đá đó không phải là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết ư?”  
Mặc Bạch: “Truyền thuyết, cũng có thể là sự thật”.

Nghe thế, Diệp Lâm bắt đầu tỏ ra bực dọc, có thể thấy ông ta cũng không muốn tin vào khả năng này cho lắm.

“Thế tin xấu là gì?"  
Diệp Lâm hỏi.

Ánh mặt Mặc Bạch tối đi.

“Tiểu Kiệt… Đã chết!”  
“…”, Diệp Lâm sững sờ đứng như trời trồng, cả người run lên.

Mặc Bạch nói: “Người đã chết, hồn đã về trời nên không nằm trong sự quản lý của đất trời, người chết, cũng không thể đoán được mệnh nữa”.

“Tôi chọn tin vào khả năng thứ nhất”, Diệp Lâm nói như đinh đóng cột.

“Tại sao?”  
“Bởi vì…”, Diệp Lâm nhớ tới cảnh tượng đêm hôm đó, không tiếp tục nói thêm gì.

…  
Cũng là một giây sau khi Diệp Lâm nói xong câu đó, một góc phía tây nam của vùng biển rộng lớn, đội cứu hộ đã có tin tức mới.

“Tìm được rồi!”  
“Tìm được rồi!”  
“Không thể tin được, thật sự không thể tin được, không ngờ lại có người sống sót… Chúng ta tìm được người sống sót trên chuyến bay đó rồi…”  


Bình luận

Truyện đang đọc