ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Quả thực không xứng.

Nhưng cũng không đến mức phải giết.

Cũng như Lỗ Phi Nhã đã từng nói, đôi khi, giết phụ nữ khiến Vu Kiệt cảm thấy có hơi khó chấp nhận, không phải không xuống tay được, mà là vì sợ máu của loại người này làm bẩn vũ khí của mình.

Vì vậy, anh kề dao găm lên cổ Lỗ Phi Nhã.

Anh sẽ không phạm cùng một loại sai lầm lần thứ hai.

Tuy sau khi sử dụng hơi thở Hóa Kình dò xét xung quanh đây, anh không phát hiện những kẻ khác, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo tiến vào khe vực núi Tuyết chỉ có năm tên La Sát.

Có cô chủ của tộc Thánh Đường làm con tin vẫn an tâm hơn.

Vu Kiệt dùng một tay cầm dao găm, một tay nắm lấy vai Lỗ Phi Nhã, đẩy cô ta rời khỏi vị trí ban đầu, đi về phía một tên La Sát đang giữ chặt Tâm Liên trong tay.

Cảm xúc của Lỗ Phi Nhã rất phức tạp.

Cô cứ tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ là mình còn sống, mà cái giá phải trả chính là trở thành con rối trong tay người khác, mặc người sử dụng.

Không!

Có lẽ dùng tấm chắn để hình dung là chính xác nhất.

Bọn họ cứ thế bước tới, ngày càng gần Tâm Liên, Lỗ Phi Nhã có hơi gắt gỏng: “Không thể tưởng tượng được, đường đường là Lang Vương mà cũng có lúc sợ chết!”

Vu Kiệt: “Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, thế nên trước đó phải đảm bảo an toàn tính mạng”.

Lỗ Phi Nhã: “Ép buộc một cô gái làm con tin, nếu chuyện này truyền ra ngoài, tôi nghĩ là sẽ thú vị lắm đấy!”

Vu Kiệt: “Điều kiện tiên quyết là cô có thể truyền đi!”

“Anh sẽ giết tôi?”

Vu Kiệt: “Người như cô nên để tòa án Quốc tế xét xử, mặc dù tộc Thánh Đường là một gia tộc cổ xưa, thế nhưng chung quy, cũng chỉ là một đám người sống chui rúc trong lòng đất âm u, không phải sao?”

Lời của Vu Kiệt đã thể hiện rõ thái độ của anh đối với Lỗ Phi Nhã, và cũng nói rõ cách thức xử trí cô ta.

Lỗ Phi Nhã là người thông mình, có tài phân tích, đương nhiên, cô ta hiểu được ẩn ý trong đó.

Cô ta sẽ bị mang về Hoa Hạ.

Gia tộc Thánh Đường trong giới sát thủ từng không ít lần đánh lén các nhân vật lớn trên thế giới, một khi cô ta, với thân phận là cô chủ của gia tộc, bước vào lãnh thổ Hoa Hạ, thì những tội ác cần người gánh chịu kia tất nhiên sẽ do cô ta lãnh đủ.

Không có một chút xíu nào là vinh hạnh.

Trong lòng Lỗ Phi Nhã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến cạnh cái xác đang nằm trên nền tuyết.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tên La Sát này là kẻ chết đầu tiên, xác hắn bị đóng băng hệt như sắt thép, mặt không còn một chút máu.

Trong ba-lô trên lưng của hắn chứa Tâm Liên được bảo quản bằng một loại vật liệu đặc biệt.

Vu Kiệt dùng một chân hất lên, lấy ba-lô tới tay, sau đó lấy Tâm Liên ra, đặt trong tay.



Đây là một cây Tâm Liên vừa mới hái, toàn thân trắng như tuyết, có tổng cộng năm cánh, bên trong là nhụy hoa, có màu đỏ tím nhạt, đó cũng là trái của Tâm Liên.

Trái cây không thể sử dụng, nhưng nước của nó có thể kết hợp với cánh hoa tạo thành chất có dạng sệt, dùng để áp chế tử khí.

Lỗ Phi Nhã nhìn chằm chằm vào gốc Tâm Liên kia, không biết là muốn chọc tức Vu Kiệt một phen, hay muốn tìm cho mình con đường sống, giọng cô ta lạnh lùng: “Anh không sợ gốc Tâm Liên này là giả à?”

“Cô đã hỏi cùng một câu hỏi”.

Lỗ Phi Nhã mỉm cười: “Hỏi lại thôi!”

Vu Kiệt cất Tâm Liên vào ba-lô của mình.

“Thật ra, tôi cũng không có cách nào để xác định, thế nên, tôi đành phải làm một việc để đảm bảo dù gốc Tâm Liên này là giả thì tôi cũng có thể đổi thành thật!”

Giọng của Vu Kiệt tràn đầy tự tin, ánh mắt lóe sáng, dường như đã có dự tính từ trước.

Lỗ Phi Nhã sửng sốt: “Là sao hả?”

Vu Kiệt nhìn cô ta: “Mang cô về!”

“…”, Lỗ Phi Nhã trầm mặc vài giây, kế đó, cô ta trừng mắt, siết chặt nắm đấm, tức giận quát: “Vô liêm sỉ!”

Không chỉ muốn bắt cô ta làm con tin, mà còn muốn lợi dụng cô ta, ép khô giá trị của cô ta. Nếu như gốc Tâm Liên này là thật, thì coi nhưng xong, còn nếu là giả, có cô chủ của gia tộc Thánh Đường trong tay, còn sợ bọn họ không mang đồ thật tới à?

Cách làm này cũng không phải vô liêm sỉ, dù sao tổ tiên đã từng nói, mưu kế vốn chẳng phân biệt đúng sai, trong một số trường hợp, vì để hoàn thành một mục đích nào đó, cần phải sử dụng một số thủ đoạn không quang minh cho lắm, như vậy không có gì là mất mặt.

Lại nói, từ trước đến nay, Vu Kiệt vốn là người rất công bằng.

Cô bẫy tôi ba lần, tôi chỉ mới trả lại cô một lần thì có gì mà xấu hổ cơ chứ?

Nhìn bộ dạng thở hổn hển vì tức giận của Lỗ Phi Nhã, Vu Kiệt thản nhiên nói: “Có lẽ bây giờ việc cô cần nghĩ là đến khi về Hoa Hạ, nên làm thế nào để cứu lấy cái mạng của mình!”

“Anh muốn làm gì?”

Lỗ Phi Nhã giật mình nhận ra điều gì đó.

Kế tiếp, Vu Kiệt lấy điện thoại vệ tinh ra, lúc trước, vì để ẩn nấp, anh đã tắt điện thoại vệ tinh, tuy nhiên, tắt không có nghĩa là không cần, giờ anh chuẩn bị về, đương nhiên phải liên lạc với người ở biên cảnh.

“Ting…ting…”

Sau khi khởi động điện thoại, Vu Kiệt tìm số của Lưu Mặc Sinh.

Hôm nay đã là ngày thứ năm, giờ gọi điện điều động phi cơ quay về, vừa đúng bảy ngày.

Có lẽ sẽ kịp.

Nghĩ đến ông nội còn đang nằm trong bệnh viện, Vu Kiệt vội bấm nút gọi.

Hiện tại là buổi sáng, theo thông lệ, ông Lưu hẳn đang tham gia cuộc họp thường kỳ, tuy nhiên, nhiệm vụ lần này khá đặc biệt, cho nên chắc chắn ông ấy sẽ mở điện thoại liên tục.

Thế nhưng sau khi ấn gọi được ba phút, không hiểu sao, tim Vu Kiệt Thắt lại.

Cảm giác bất an tựa như cơn sóng thần ào ào cuốn tới.

Điện thoại không thể kết nối.



Trên nền tuyết trắng.

Không thấy hoa hồng.

Bên tai ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù, chỉ có âm thanh tút tút chói tai phát ra từ điện thoại.

Không nghe thấy…

Hay là không thể bắt máy?

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

Không kết nối được.

Vu Kiệt híp mắt, cúp điện thoại.

Lỗ Phi Nhã như đoán được nguyên do: “Có thể là do tín hiệu không tốt!”

Nói đùa à?

Điện thoại vệ tinh mà cũng có chuyện tín hiệu không tốt?

Trước khi xuất phát, điện thoại trong tay Vu Kiệt vốn là loại được trang bị chuyên biệt cho đội Long Tiễn, không thể nào có chuyện tín hiệu không tốt được.

“Câm miệng!”

Vu Kiệt giận dữ quát lên một tiếng, tiếp tục gọi cho Lưu Mặc Sinh.

Nhưng…

Kết quả vẫn như vậy.

Mặc cho Vu Kiệt có gọi bao nhiêu cuộc đi nữa, chờ bao nhiêu phút đi nữa, thì đầu dây bên kia mãi vẫn là câu nói máy móc…

Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang bận.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

Tại sao không có ai?

Vì sao ông Lưu không nghe?

Rốt cuộc… đã có chuyện gì?

Viên đạn lao vụt đến, ngay khi Vu Kiệt còn hoảng hốt vì tin tức vừa nhận được, viên đạn đã bắn xuyên qua cái điện thoại trong tay anh.

Điện thoại… vỡ nát.

Mảnh vỡ rạch vài vết thương thật sâu trên má Vu Kiệt.

Bên tai vang lên giọng gã kia.

Thiên Thần – Đội Thiên Thần Điện: “Lang Vương, dao găm trong tay mày trông rất hay ho, có thể tặng cho tao không?”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc