Nghe vậy, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy đi đến boong tàu, tựa vào lan can tàu, chăm chú nhìn về mặt biển phía trước.
Lý Nam cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, run rẩy đứng lên, sau đó vội vàng đi tới.
Vừa nghe thấy có tin tức của Dương Cẩm Tú, ông ấy vô cùng vui mừng.
“Kính viễn vọng”.
Thuyền trưởng đứng bên cạnh vội vàng đưa chiếc kính viễn vọng đang đeo trên cổ cho Lý Nam.
Lý Nam cầm lấy, đặt trước mắt, nhìn về hướng phía trước hai trăm mét.
Sau đó, ông ấy nhìn thấy một chiếc tàu cứu hộ đang bật đèn cứu hộ, tiến về phía bọn họ.
Trên boong tàu đó, có hai cô gái đang nhìn về phía ông ấy, điên cuồng vẫy tay, ra hiệu cầu cứu, ông ấy còn chưa kịp phản ứng thì tiếng kêu cứu từ phía xa đã vang lên.
"Tàu ở phía đối diện, có nhìn thấy chúng tôi không?"
"Radar của chúng tôi bị trục trặc, mọi người có thể giúp chúng tôi trở về Luân Thành được không?”
“Này…”
Là Dương Cẩm Tú, đúng là Dương Cẩm Tú!
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lý Nam đã lập tức nhận ra hai người, một người là Dương Cẩm Tú và người còn lại là Mục Tiểu Vũ.
Tốt quá rồi, may quá.
“Nhanh, tăng tốc, nhanh đón hai đứa nó qua đây”.
“Nhanh lên!”, Lý Nam thúc giục.
Thủy thủ đang ngồi trong cabin lập tức tăng tốc nhanh hơn.
Màn đêm đang tối dần, đèn cứu hộ trên con tàu kia sáng đến chói mắt.
Luân Thành cách xa Lạc Thành nửa vòng trái đất, múi giờ hoàn toàn chênh lệch với Hoa Hạ, lúc này trên bầu, nửa vầng trăng sáng dần dần ló dạng.
! Chẳng mấy chốc, hai con tàu đã tiến sát gần nhau.
Khi Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ bước qua tấm ván nối giữa hai tàu với nhau, bước lên tàu cứu hộ của Lý Nam.
Cả hai không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống, vô cùng áy náy.
Bọn họ không thể nào ngờ được, bản thân có thể gặp được tàu cứu hộ và gặp được Lý Nam.
Nhưng gặp ông ấy cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không thể ở lại đây và tiếp tục tham gia nhiệm vụ tìm kiếm Vu Kiệt nữa.
Đứng trước Lý Nam, hai người bọn họ giống như những đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu không dám nhìn lên.
“Nói gì đi chứ”.
Lý Nam ho dữ dội, sắc mặt tái nhợt.
Thuyền trưởng vội vàng lấy một chiếc áo khoác khoác lên người Lý Nam.
“Bác cả, bác không sao chứ ạ!”
Mục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng hỏi.
“Chú Nam…sức khỏe của chú!”
“Bây giờ biết quan tâm đến chú rồi sao?”, không đợi hai người nói hết câu, Lý Nam đã quát lên ngắt lời bọn họ.
Sau đó ông ấy lại bừng bừng tức giận dạy dỗ: "Có biết chú lo lắng cho hai đứa như thế nào không? Hả? Cháu nghĩ đây là chỗ nào, là nhà sao?"
"Đây là đại dương, là đại dương mênh mông vô biên đấy.
Nếu không cẩn thận thì có thể mất liên lạc, còn có nguy cơ phải đối mặt với những cơn bão trên biển.
Mấy đứa có biết nơi này nguy hiểm như thế nào không?"
"Ngay cả những thủy thủ kỳ cựu giàu kinh nghiệm cũng không thể đảm bảo rằng họ sẽ trở về an toàn mỗi khi ra khơi.
Dựa vào hai đứa? Có biết vì tìm hai đứa mà bên này phải phái một nửa đội cứu hộ đi tìm suốt mấy ngày nay không?"
"Hả?"
Nói xong, Lý Nam lại trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú: "Tiểu Vũ còn nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi đi, còn cháu thì sao! Cẩm Tú, cháu đã là người trưởng thành, đã bước chân vào xã hội rồi, sao lại không cân nhắc trước sau như vậy chứ?"
“Cháu…”, hai mắt Dương Cẩm Tú rưng rưng: “Cháu lo cho anh ấy!”
Bùm!
Trong nháy mắt, những lời đang định tuôn ra khỏi miệng Lý Nam bỗng nghẹn lại.
Đột nhiên ông ấy cũng không biết nên nói gì.
Cứ đứng ngây người tại chỗ hồi lâu, nhìn đứa con dâu này.
Anh ấy là ai?
Không nghi ngờ gì nữa, chính là Vu Kiệt!
Bây giờ Lý Nam mới nhận ra một chuyện, so với bọn họ, không phải Dương Cẩm Tú mới thực sự là người lo lắng cho Vu Kiệt nhất sao?
Người chung chăn gối, người nhớ thương nhất.
Cố gắng che giấu, nhưng cuối cùng vẫn là không giấu được.
Đến cuối cùng…
Sắc mặt Lý Nam chùng xuống, nhìn chằm chằm Mục Tiểu Vũ: “Là cháu nói cho chị dâu biết sao?’
“Cháu…”, Mục Tiểu Vũ lắp bắp.
“Chú Nam, là cháu tự đoán được, chú đừng trách Tiểu Vũ nữa, nó cũng vì sợ cháu xảy ra chuyện nên mới đành theo cháu đi tìm anh ấy”, Dương Cẩm Tú vội vàng giải thích.
“Chú Nam, anh ấy…có tin tức gì chưa ạ?”
Ánh mắt Dương Cẩm Tú vô cùng lo lắng, hỏi.
Tin tức!
Lý Nam cau mày, đương nhiên là có tin tức, nhưng ông ấy không dám nói với Dương Cẩm Tú, trước khi xác định Vu Kiệt có ở Lạc Thành hay không, ông ấy không muốn tin tức này truyền ra ngoài.
Lỡ như là tin giả thì sao?
Nếu hấp tấp thông báo, chỉ khiến Dương Cẩm Tú càng đau lòng hơn mà thôi.
Lý Nam hít sâu một hơi: "Trước mắt vẫn chưa có tin tức gì, nhưng chú sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Bây giờ hai đứa về Luân Thành trước, đến đó ở lại khách sạn một đêm.
Ngài mai, chú sẽ sắp xếp máy bay tư nhân đưa hai đứa về nhà".
“Chú Nam…”, Dương Cẩm Tú siết chặt tay.
Đúng lúc cô đang định nói gì đó.
Thì trên chiếc tàu cứu hộ kia, một ông cụ chắp tay sau lưng bước qua tấm ván gỗ, thở dài nói: “Nhanh như vậy đã đi rồi sao, ông già này lại cô đơn một mình rồi”.
Vừa nghe thấy giọng nói này, trong đầu Lý Nam như có sấm sét nổ đùng đùng, ông ấy vô cùng kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ.
Lý Nam vội vàng nhìn về phía đó, khi nhìn thấy ông cụ, ánh mắt của ông ấy bỗng…thay đổi!
Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ vội vàng chạy đến dìu ông cụ.
Dương Cẩm Tú lau nước còn sót lại nơi khóe mắt, cẩn thận lấy một chiếc ghế đến để sẵn cho ông cụ ngồi: "Ông ơi, ông đi từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã”.
"Được rồi, cảm ơn cô bé, cháu thật tốt bụng”.
Ông già mỉm cười, từng bước từng bước chậm rãi bước lên boong tàu.
"Thực xin lỗi, ông già này làm phiền mọi người rồi, haiz…", ông cụ thở dài, ngồi xuống ghế, vỗ vỗ đầu gối, vẻ mặt mệt mỏi.
Lý Nam vội vàng bước đến.
“Cẩm Tú, ông ấy?”
Không đợi Lý Nam nói hết câu, Dương Cẩm Tú đã giới thiệu: "Chú Nam, chúng cháu gặp ông ấy trên biển.
Thấy ông ấy ngồi trên chiếc thuyền nhỏ một mình, sợ ông ấy xảy ra chuyện nên chúng cháu đã đưa ông ấy lên tàu”.
"Cũng may là nhờ có ông ấy giúp chúng cháu chỉ phương hướng, nếu không cũng sẽ không gặp chú".
Lúc này, chỉ còn lại ông cụ và Lý Nam.
Ông cụ vươn vai một cái, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hiền từ lúc nãy lập tức lạnh ngắt.