ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Vu Kiệt trợn tròn mắt, ra tay với một đứa bé, lại còn là một ông chú trung niên mập mạp bỉ ổi nữa, anh không thể nhẫn nhịn được.

Nét mặt người đàn ông mập mạp Hứa Cường thay đổi, ông ta vừa quay đầu thì đã bị ăn một quả đấm.

“Bịch!”

Lực đấm vô cùng mạnh mẽ, khiến cho mặt Hứa Cường hiện lên vết xanh tím. Ông ta lảo đảo ngã nhào về sau, Cao Vũ Nhã nhân cơ hội này mau chóng giãy giụa thoát ra, rồi kéo áo tắm chạy đến sau lưng Vu Kiệt trốn.

“Bịch!”

Âm thanh nặng nề vang lên, Hứa Cường té ngồi trên mặt đất, đầu ông ta quay cuồng mãi không ngừng, cả người vô cùng khó chịu.

Hơi rượu trong người ông ta cũng bay sạch ngay lúc đó. Một cú đấm đã đánh cho ông ta tỉnh táo hoàn toàn.

“Mày...mày dám đánh tao?”

Hứa Cường choáng váng, mãi đến khi nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm, buồn cười của bản thân trong gương thì ông ta mới nổi giận!

“Đánh mày?”

Vu Kiệt nơi nới lỏng cổ tay: "Súc sinh giống như mày ấy, cho dù là đánh chết thì cũng là để bảo vệ thế giới thôi, loại người như mày nên đánh!"

“Được...được!”

Hứa Cường tức đến run cả người, ông ta là đầu tàu lớn mạnh trong ngành sản xuất thực phẩm ở Giang Thành, đây là lần đầu tiên ông ta bị người ta đánh như thế.

Nhưng ông ta cũng đã quên hết những gì bản thân đã làm rồi.

Ông ta thất tha thất thểu đứng lên từ trên mặt đất, sau đó chỉ tay vào Vu Kiệt, lạnh lùng nói: "Oắt con, mày có giỏi thì nói cho tao biết tên của mày. Hôm nay không giết chết mày thì ông đây sẽ chung họ với mày".

Vu Kiệt khoanh tay: "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Vu Kiệt".

"Vu Kiệt?"

Hứa Cường lập tức nở nụ cười châm chọc: "Tao tưởng mày là ai chứ, hóa ra là em trai của thằng ở rể vô dụng nhà họ Cao à. Nhãi ranh, hôm nay mày tiêu rồi, đừng tưởng rằng anh của mày là con rể nhà họ Cao thì có thể ngang ngược, ở Giang Thành này có rất nhiều người mày không trêu vào nổi".

“Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu ba cái, rồi nói ba tiếng “ông nội”, sau đó tự mình đánh gãy một chân thì tao sẽ nể mặt Cao Vũ Xương mà bỏ qua cho mày. Nếu không cứ...tự mà gánh lấy hậu quả!"

Hứa Cường dựng thẳng ba ngón tay lên với Vu Kiệt.

Biểu cảm kia thật sự vô cùng gọi đòn. Giống như ông ta đã hoàn toàn dự liệu được kết cục của Vu Kiệt.

“Vậy hả?”

“Chú...chú ơi, chúng ta đi tìm mẹ đi...”, Cao Vũ Nhã sợ hãi kéo góc áo Vu Kiệt.

Vu Kiệt dịu dàng xoa đầu Cao Vũ Nhã: "Đương nhiên là phải tìm rồi, nhưng trước đó ông ta cần trả giá lớn cho hành vi của mình!"

“Ồ, sẽ làm cho tao phải trả giá lớn cơ à, mày xứng...”, Hứa Cường mới nói được một nửa thì một luồng gió mạnh xông tới mũi.

Vu Kiệt đi tới trước mặt ông ta.

Sau đó anh vươn tay hung hăng tát một cái.

“Bộp!”

Hứa Cường kêu lên rồi ngã xuống đất, dấu bàn tay đã in hằn sâu trên mặt ông ta.

“Nhãi con, mày làm...”

Vẻ mặt Vu Kiệt không cảm xúc, hai con ngươi anh lạnh lùng tới đáng sợ. Sau đó anh giơ tay bóp cổ Hứa Cường.

“Ư...”, Hứa Cường nói không ra lời, lúc này cổ đã tím bầm.

Vu Kiệt dựng thẳng ba ngón tay lên: "Xét tính chất việc mày đã làm với cháu gái tao. Tao cho mày ba con đường. Thứ nhất quỳ xuống, tự tát mình một trăm cái, sau đó cút ra ngoài!"

"Thứ hai, tao gọi điện thoại cho cảnh sát, để cho pháp luật đến xử lý chuyện này, sau đó ngay khi mày rời đi thì tao sẽ đánh mày một trận".

“Thứ ba, tao hành hung mày một trận. Song con đường này là mày chọn, chắc chắn sẽ phải ngồi xe lăn cả đời. Thế nên lựa chọn của mày là gì?”

Lúc nói những lời này thì ánh mắt Vu Kiệt không chút dao động.

Những thứ này đối với anh mà nói đã coi như là thủ đoạn xử lý rất lương thiện rồi.

Nhớ lại lúc ở ngục giam trong năm năm kia, những kẻ từng là trộm cướp quốc tế hay sát thủ đặc biệt đều bị anh tra tấn còn đau đớn hơn cái này trăm ngàn lần ấy chứ.

Hứa Cường luống cuống, cơn đau khiến ông ta gần như hít thở không thông, da đầu cũng run lên, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cảm giác cách cái chết gần như vậy.

Người đàn ông này...thật sự sẽ làm như vậy sao?

Hứa Cường không khỏi hoài nghi.

Mà đúng lúc này quản gia Vương vừa mới mở cửa cho Vu Kiệt đang đứng bên ngoài cửa lớn. Ông ta bưng đồ uống đi qua nơi này, xuyên qua khe hở của cửa không khéo thấy được cảnh tượng trước mắt.

Soạt!

Hai mắt quản gia Vương run lên, run rất dữ dội.

Đây chính là vị khách quý nhất của nhà họ Cao, chủ tịch trị tập đoàn Hứa Thị, chiếm 60% ngành sản xuất thực phẩm của Giang Thành, Hứa Cường.

Thằng em lưu manh của Vu Sơn cũng dám làm loại chuyện này với chủ tịch Hứa sao.

Phải lập tức nói với cô chủ ngay.

Quản gia Vương nghĩ vậy thì vội bước nhanh chạy lên sân thượng, miệng thở hổn hển tìm được Cao Vũ Xương.

“Cô chủ, cô chủ, không ổn, không ổn rồi!”

Cao Vũ Xương hơi kinh hãi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Âm thanh của quản gia Vương đồng thời còn khiến những vị khách còn lại chú ý.

Rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho quản gia nhà họ Cao thất lễ như vậy.

“Vu Kiệt, cậu ta...cậu ta...”

Vẻ mặt Vu Sơn thay đổi: “Em trai tôi bị sao thế?”

Cao Vũ Xương cũng nhíu mày.

Quản gia Vương cả giận nói: "Cậu là đồ ở rể vô dụng. Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi làm sao à! Không phải lúc ở cửa lớn tôi đã cảnh cáo cậu, bảo cậu để ý thằng em trai vừa mới ra tù, đừng để cậu ta trêu chọc người khác sao. Cậu có biết cậu ta đã làm nên trò gì rồi không?"

“Cậu ta lại dám đánh chủ tịch Hứa Cường, còn bóp cổ ông ấy, uy hiếp ông ấy, đúng là trông rất uy phong đấy!"

"Cái gì?"

Vừa nói xong thì tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Vu Kiệt...đánh Hứa Cường sao?

Trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ không thể tin được.

Những người có thể tới đây tham dự tiệc đều biết Hứa Cường là người khổng lồ xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người đứng sau lưng ông ta chính là gia tộc đứng thứ hai Giang Thành - nhà họ Tân.

Đánh ông ta, đây không phải là tạo mầm tai họa cho nhà họ Cao sao?

Vu Sơn cũng biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc: "Không đúng, em trai của tôi tuyệt đối không...”

“Đi, lập tức dẫn tôi qua đó!”

Vu Sơn muốn giải thích giúp em trai, nhưng Cao Vũ Xương hoàn toàn không cho anh ta cơ hội. Sau khi nói xong thì sắc mặt cô ta cũng trầm xuống, cô ta dẫn đầu rời khỏi sân thượng.

Về phần các vị khách, ai cũng ôm tâm trạng hóng chuyện, mọi người nối tiếp nhau đi theo sau.

“Không ổn rồi!”

Vu Sơn cũng lập tức đi theo.

Mọi người đi theo sau lưng Cao Vũ Xương đi vào tầng hai, quản gia Vương dẫn mọi người xuống phòng của Cao Vũ Nhã.

Cửa còn đang mở đấy!

Xa xa đã nhìn thấy cảnh Vu Kiệt bóp cổ Hứa Cường, vẻ mặt lạnh như băng.

“Thôi xong”, thấy vậy thì Vu Sơn chết sững tại chỗ!

Chọc vào một ông lớn mất rồi!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Hứa Cường đang đắn đo lựa chọn thì bỗng nhìn thấy Cao Vũ Xương dẫn người tới đây, ông ta lập tức nhếch miệng cười kiêu ngạo.

"Họ Vu kia, mày xong đời rồi!"

Vu Kiệt cười lạnh lùng: "Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ, không dạy dỗ mày một chút thì mày thật sự không biết hai chữ “pháp luật” viết như thế nào đấy".

Vừa mới nói xong thì Vu Kiệt giơ bàn tay lên.

"Dừng tay!"

Ngay lúc này anh dừng tay lại, sau đó xoay người.

“Chị dâu!”

Vu Kiệt mới mở miệng, đang muốn giải thích thì không ngờ một giây sau Cao Vũ Xương đã khí thế hung hăng đi đến.

“Bốp!”

Đáp lại Vu Kiệt là một bạt tai.

Đơn giản dứt khoát, không chút dây dưa dài dòng nào, mà một tát này cũng làm cho bầu không khí trong tình cảnh này lập tức trầm xuống.

“Mẹ...”

“Ông Vương, dẫn Nhã Nhã ra ngoài trước!”

“Dạ”, quản gia Vương hiểu ý cô chủ, cô ta không muốn để cho Nhã Nhã nhìn thấy cảnh bạo lực, nên ông ta vội vàng tới ôm Nhã Nhã ra ngoài.

Bị đánh một bạt tai khiến nội tâm Vu Kiệt khẽ giật mình.

Bên tai lập tức nghe được một câu.

"Lưu manh, cậu còn không buông chủ tịch Hứa ra mau. Cậu muốn ngồi tù tiếp hả?"

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc