ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Có đôi lúc, nói quá nhiều lời vô nghĩa sẽ làm phiền người khác, đặc biệt trong tình huống khiến người khác cảm thấy phẫn nộ và chán ghét, so sánh càng nhiều càng gây ra kết cục bị thảm.

Có thể, nhìn từ phía chủ tịch Lý Phương của khách sạn 5 sao này, Owen là một nhân vật tầm cỡ không thể động vào, dường như chỉ cần làm cậu Owen bị thương một chút, cả thế giới đều sẽ ra mặt vì anh ta.

Nhưng mà

Những lời này chỉ dành cho anh ta.

Còn đối với Vu Kiệt, sự tồn tại của anh ta chẳng khác biệt mấy so với những người xa lạ, anh ta dù nhiều tiền hơn nữa, quyền thế lớn hơn nữa, không thể động vào thế nào đi nữa cũng không có bất kì ảnh hưởng gì.

Vu Kiệt chỉ quan tâm: “Làm người liệu có chân chính, làm việc liệu có quang minh lỗi lạc, dám làm dám nhận, hợp với lòng người.

Cả hai đều không có, vậy thì anh cần phải sợ sao?

Một cú đá đó khiến Owen văng ra, ngã trên mặt đất, lăn xa vài mét rồi mới dừng lại.

Trên trán lại thêm một vết thương nữa, cú ngã này làm cho thần kinh toàn thân chịu áp lực như muốn nổ tung, vô cùng đau đớn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.

Ngược lại, Vu Kiệt vẫn dáng vẻ hờ hững, mặt không cảm xúc đứng yên tại chỗ.

Tiếp theo, chỉ thấy anh ngẩng đầu, đôi mắt dừng lại trên người Lý Phương, hai tay đút túi áo mở miệng: “Chuyện tối nay là do anh ta ra tay trước, bây giờ phải giải quyết, nếu anh muốn ra mặt thay anh ta, vậy thì tôi khuyên anh một câu, tốt nhất nên làm rõ nguyên nhân của sự việc trước!”

“Ngoài ra, đừng gây rắc rối cho chính mình!”

“Rắc rối?”

Lời vừa nói ra, Lý Phương đã cười lạnh chế giễu: “Mày cũng tính là rắc rối? Mày thật sự nghĩ rằng bản thân được tính là một cọng hành, phải không?

Anh lười hiểu ý tứ trong câu nói đó.

Một tên shipper, tiền không có, chống lưng cũng không, bây giờ lại ở trên địa bàn của anh ta, cho dù đánh chết thằng nhóc này thì có sao?

“Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi!”

Vu Kiệt lạnh nhạt nói.

“Được rồi! Tao thấy mày đang sợ thì có, đã đánh người còn muốn chạy, mày suy nghĩ tốt đẹp quá đấy!”

Thái độ của Lý Phương rất cứng rắn.

Thả thằng nhóc trước mặt đi thì cái mạng nhỏ và tương lai của mình còn có thể bảo đảm?

Anh ta không một tia nghi ngờ, giả sử tối nay cả hai người thật sự rời đi không chút thương tích, chưa kể đến cậu ấm thế lực ngút trời của câu lạc bộ Đồ Long, ông chủ nhà họ Dương kia cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Dù sao thì!

Owen cũng là bạn trai của Dương Chân!

Nghe thấy câu này.

Hết cách, Vu Kiệt có chút bất đắc dĩ, nghĩ tới ông cụ Dương sắp đến, Cẩm Tú vẫn đang đợi ở tiệm đồ nướng, ngày mai còn phải đi Thiên Thành, anh không rảnh lãng phí thời gian với mấy người này.

Ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Cho các người cơ hội cuối cùng, tránh ra!”

“Tránh?”

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo xen lẫn tức giận vang lên ở cửa thang máy sau lưng.

Dương Chân đã đến!

Cùng với tiếng lách cách của giày cao gót dẫm trên mặt đất, ánh mắt của đám đông nhanh chóng nhìn sang.

Chỉ thấy Dương Chân mặc một chiếc váy trắng bước ra từ thang máy, đôi mắt lạnh lùng ấy hệt như một tảng băng làm người khác rét lạnh.

Cô ta đi về phía trước, khi nhìn thấy cách đó mấy mét, Owen máu me đầy người nằm trên đất, một cảm giác kinh hãi tựa như sét đánh phút chốc bao phủ cả người.

Một giây đó, dường như máu thịt trong tim bị cắt đi, lửa giận trong nháy mắt cuộn trào khắp cơ thể.

Năm ngón tay không tự chủ được siết chặt lại, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc.

Cô ta tức giận rồi!

Ngước mắt lên, ánh mắt đó dường như muốn giết chết người, hệt như một cái mạng nhện vây chặt lấy Vu Kiệt.

Khuôn mặt đó!

Khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó!

Lần nữa xuất hiện.

“Lại là mày!”, Dương Chân nghiến răng, hôm qua ở trang viên đã dùng một đạp làm nhục bạn trai cô ta, còn làm cô ta mất hết sĩ diện trước mặt ông già, bây giờ...

Lại đánh Owen thành bộ dạng này.

Đồ khốn kiếp!

Ba chữ này làm Vu Kiệt hơi ngơ ngác, sau khi ngoảnh đầu lại nhìn thì mới kịp phản ứng, đây là cô chủ trẻ tuổi nhất thế hệ thứ 2 của nhà họ Dương mà hôm qua ông cụ Dương nói, đồng thời cũng là cô nhỏ của Dương Cẩm Tú.

Dựa theo vai vế thì Dương Chân là bề trên.

Nhưng mà

Anh không cảm thấy đây là lí do để anh ở lại.

Hai người nhìn nhau!

Dương Chân vội vàng chạy tới quỳ xuống bên cạnh Owen.

“Owen...Owen!”

Cô ta lay lay người Owen bằng giọng lo lắng.

“Anh không sao!”

Tuy rằng một cước đó rất có lực nhưng không đủ gây ra cái chết hay hôn mê.

Đôi mắt bị đánh bầm tím chảy máu mở ra, khuôn mặt Owen dữ tợn trông vô cùng doạ người.

Anh ta nắm chặt nắm đấm, chống tay lên sàn nhà đứng dậy.

Ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm Vu Kiệt, ôm ngực, cơn đau vẫn đang tiếp diễn.

Owen nhếch miệng nở một nụ cười âm hiểm: “Đi? Đồ chó chết, hôm qua ở nhà họ Dương không ra tay với mày là vì nể mặt bố vợ tao, hôm nay ở địa bàn của tao đánh người, con mẹ mày, còn muốn đi hả?

“Mày thấy có khả năng không?”

Vu Kiệt lắc đầu: “Không chắc, hay là anh quỳ xuống, dập đầu xin lỗi lần nữa?”

“Mày...”

“Ngông cuồng!”

Dương Chân giận dữ nói: “Họ Vu kia, mày đừng tưởng có ông già chống lưng thì mày có thể không sợ trời không sợ đất, mày còn chưa bước vào cửa nhà họ Dương bọn tao, chỉ cần Dương Chân tao còn ở nhà họ Dương một ngày, mày đừng mơ kết hôn cùng Cẩm Tú!”

“Vậy sao?”

Vu Kiệt vẻ mặt bình tĩnh như không phải việc của mình, thấp giọng nói: “Đầu tiên, tôi không dựa vào việc ông nội Dương chống lưng mà ngông cuồng, bởi vì cho dù không có ông nội Dương thì hôm nay tôi vẫn sẽ làm như vậy!”

“Tiếp theo, nhà họ Dương các người tôi không có hứng thú vào, tôi chỉ quan tâm Cẩm Tú, kết hôn với Cẩm Tú là việc của hai chúng tôi, không liên quan gì tới cô cả, cô chẳng có tư cách gì nhúng tay vào!”

“Cuối cùng, mong cô hãy tới phòng giám sát làm rõ đầu đuôi câu chuyện, là bạn trai cô động tay động chân với bạn tôi, tát người ta 3 cái liên tiếp, còn sỉ nhục người ta nữa, tôi chỉ ra mặt thay bạn tôi, về tình về lý thì người sai chính là anh ta!”

Ba câu này có lí lẽ, có chứng cứ cũng có sức nặng, Vu Kiệt không thấy có gì sai.

Ngược lại, thái độ của Owen khiến anh cảm thấy Dương Chân gặp phải loại bạn trai này đúng là bi kịch.

“Mày...”

“Haha!”, Dương Chân khinh thường nói: “Một thằng shipper, đánh cũng đánh rồi, có gì mà sai với chả đúng. Quan hệ với ông già mà mày nói, thực tế không phải mày đang dựa dẫm vào sự yêu thương của ông ấy sao, giả vờ giả vịt gì chứ?”

“Không có Cẩm Tú, mày còn không bằng cái rắm!”

Nói rồi, cô ta nhìn Lý Phương: “Anh còn ngơ ra đó làm gì, kêu người ra tay đi!”

“Vâng!”

Lý Phương gật đầu.

“Ra tay?”, Vu Kiệt quay đầu nhìn Lý Phương: “Anh chắc chắn đã nghĩ kĩ đề nghị của tôi lúc nãy?”

“Còn cần nghĩ sao? Người bị đánh là mày!”

Lý Phương không hề do dự

“Người đâu, xông lên cho tôi!”

Anh ta hét lên, tất cả bảo vệ đứng phía sau không hẹn mà đồng loạt rút gậy sắt sau lưng ra, động tác đều tăm tắp.

Thế nhưng

Khi đám người chuẩn bị xông lên.

Ở cửa chính khách sạn, từng chiếc siêu xe tiền triệu đi vào với tốc độ cực nhanh dừng lại xung quanh khách sạn.

Hơn năm mươi người làm nhà họ Dương nhanh chân xuống xe chạy vào khách sạn.

Xoạt!

Trong phút chốc, không khí liền thay đổi.

Những bảo vệ khách sạn còn chưa bước lên liền lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn đám người đột nhiên xông vào vây quanh nơi này.

Lý Phương đứng hình!

Dương Chân sững sờ!

Owen ngây người!

Hoàn toàn mơ hồ...

Mà cùng lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng quát mắng!

“Để tôi xem, ai dám động!”

Nhìn theo tiếng quát, chỉ thấy Dương Chấn Hoa mặc quần áo Trung Sơn, khí thế ngời ngời, sắc mặt nghiêm nghị bước vào!

“...”, Owen, Lý Phương!

Mặt Dường Chân biến sắc: “Bố...bố!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc