ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Chuyển động rồi!  
Tiểu Thạch khẽ nhúc nhích, dọc theo khe hở nhìn vào bên trong, vài luồng khí tức có màu sắc đan xen vào nhau, tạo thành một kết giới tuyệt đối bao bọc xung quanh trung tâm.

Khi từng giọt máu của Vu Kiệt nhỏ vào khe hở, nhỏ xuống mặt đá, Tiểu Thạch đều sẽ rung chuyển.

Cũng giống như khung cảnh thiên nhiên.

Khi một con cá thiếu nước nhận được giọt nước đầu tiên, nó sẽ dùng tất cả sức lực còn lại để giãy dụa.


Giờ phút này, Tiểu Thạch giống như cá thiếu nước suốt mấy ngàn năm, khi được máu của Vu Kiệt tưới lên thì giống như chịu một sự kích thích nào đó.

Tất nhiên năm cường giả phong thánh đứng ngoài cổng trang viên nhà họ Thường ở phía xa không nhận ra điều này.

Nhìn Vu Kiệt liều mạng kháng cự, nhưng lại bị phản vệ, trong lòng bọn họ vô cùng vui sướng, hận không thể khiến Vu Kiệt ngày đêm đều phải chịu đựng những đau đớn như vậy.

Chưởng môn Thiên Sơn lạnh lùng hừ một tiếng: "Bổn tọa vốn tưởng rằng con kiến kháng cự là vô dụng, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải là không có tác dụng gì.

Ít nhất dáng vẻ hắn kháng cự giống như một vai hề, còn có thể chọc bổn tọa cười".

Lão chưởng môn Dược Vương cốc vuốt râu: "Đã bị trấn áp cảnh giới xuống tiểu kình nhưng vẫn ảo tưởng muốn dùng cảnh giới tiểu kình để chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh.

Thật không biết Diệp Lâm đã dạy dỗ tên yêu nghiệt này thế nào.

Lẽ nào ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không hiểu được?"  

"Sức ép đại đạo của người phong thánh ẩn chứa giữa trời và đất, là khoảng cách tuyệt đối giữa các cảnh giới, cho dù làm cách nào cũng không thể bù đắp được".

"Chưởng môn Liễu Diệp tông là cao thủ thuật pháp trong võ giới.

Đối mặt với vị cường giả phong thánh này, bất luận có phản kháng thế nào thì cuối cùng cũng vô ích mà thôi".

"Yêu nghiệt, từ bỏ đi!"  
Năm chữ kia vang vọng trong không khí lọt vào tai Vu Kiệt.

Từ bỏ?  
Không thể nào!  
Đúng lúc năm cường giả phong thánh coi Vu Kiệt như đồ chơi, vui vẻ hành hạ anh thì một đệ tử của nhà họ Thường liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên dữ dội.

Đệ tử nhà họ Thường không dám chần chừ, nhanh chóng bắt máy.

"Cái gì?"  
"Vâng, vâng, tôi hiểu rồi!"  

"Tôi sẽ chuyển tin cho năm vị chưởng môn ngay”.

"Vâng, vâng, được rồi, mọi người cũng nhanh sắp xếp máy bay đi, càng sớm càng tốt, có lẽ nửa giờ nữa sẽ đến nơi".

"Nhất định phải đảm bảo an ninh lối đi, vâng, đúng vậy đó!"  
“…”  
Sắc mặt của đệ tử nhà họ Thường này vô cùng lo lắng, vừa dứt lời, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Ông ta cau mày: "Tổ chức Đệ Nhất sao?"  
"Đúng vậy!"  
"Không thể nào!"  
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức phủ nhận, sắc mặt cực kỳ kiên định nói: "Sao người của tổ chức Đệ Nhất lại có thể biết tin Vu Kiệt đang ở Lạc Thành chứ? Không, sao bọn họ lại biết tin Vu Kiệt đang ở Lạc Thành trước chúng ta được chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc