ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Cần… thiệp mời không?

Câu này vừa nói ra, sắc mặt mỗi người ở đây đêu lộ ra vẻ nghi hoặc và kinh hãi, muốn ra vào khu biệt thự ven biển của tập đoàn Hoa Mỹ, chẳng lẽ còn có người có thể không cần thiệp mời?

Cũng chẳng phải là Thiên vương lão tử hay Sứ giả địa ngục, anh cho rằng anh có thể tàng hình biết bay à, muốn đi đâu thì đi đó? Lãnh Trầm giống như đang nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười, nên lập tức bật cười như phát điên.

Trên mặt của đám người Hoa Nhiên cũng nở nụ cười khinh bỉ.

“Vu Kiệt à Vu Kiệt, anh ở đây làm bộ làm tịch cái mẹ gì! Người không biết còn tưởng anh là phú hào giấu mặt, nhân vật tai to mặt lớn nào nữa đấy, anh thực sự cho là chỉ cần có khí phách một chút, khẩu khí ngạo mạn chút thì sẽ có người bị anh doạ à?”

“Người khác không quen anh, chẳng lẽ tôi còn không biết anh là cái loại gì à?”, Lộ Tinh Hàn mở miệng vạch trần: “Anh chính là một tên nhà quê tầm thường nghèo kiết xác, đừng nói là anh, đến ngay cả anh trai của anh, cũng chẳng có tư cách dựa vào nhà họ Cao để mà bước chân vào đây”.

Lãnh Trầm nheo mắt lại, trong lòng gã đã phán án tử hình cho Vu Kiệt rồi, gã quay ra nói với anh Lưu: “Anh Lưu, đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, mau ra tay đi, đừng để cho cái loại trộm vặt này mở miệng tạo tạp âm cho quán bar nữa”.

Loại người như hắn thì nên đánh chết tại chỗ.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng hôm đó bị Vu Kiệt túm cổ áo ném thẳng vào trong hồ, cơn giận kia lại bốc thẳng lên đầu, gã hận không thể ngay lập tức băm vằm Vu Kiệt, đương nhiên, sẽ có người bên dưới ra tay, gã chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là được.

Nhưng khiến cho gã bất ngờ là, anh Lưu không hề ra tay.

Các nhân viên bảo vệ đi theo gã đến đây người nào người nấy đều đứng yên tại chỗ, không có mệnh lệnh thì ai cũng không dám tự ý hành động.

Ngược lại, khi nghe thấy câu nói này của Vu Kiệt, vốn dĩ khí thế của anh Lưu đang bừng bừng lại đột nhiên biến mất tăm, thay vào đó là sự do dự.

“Anh Lưu, anh không nghe thấy tôi nói gì à?”, Lãnh Trầm thấy gã không có bất cứ hành động gì liền bất mãn nói.

“Cậu câm miệng cho tôi”.

“Anh Lưu, anh…”.

Lãnh Trầm ngớ ra, tên đội trưởng đội an ninh này dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, chẳng lẽ gã không muốn sống nữa à?

Đám người Hoa Nhiên cũng hơi sửng sốt.

Anh Lưu lấy máy bộ đàm ra, nói với đám nhân viên bảo vệ đứng canh giữ tại chỗ, sau đó xoay người đi ra khỏi quán bar gọi điện cho ông quản gia của khu biệt thự ven biển.

Đối với bất kỳ người nào bên ngoài giới này mà nói, muốn đặt chân vào đây đúng là cần phải có một tờ giấy mời, điều này quả thực không sai.

Nhưng đối với một số ông lớn có thân phận cao quý thì thiệp mời có thể có có thể không, lần trước gã đã từng thấy đích thân ông quản gia đã tiếp đón một ông lớn đến từ thủ đô vào đây, đến cả giấy mời cũng không có.

Hơn nữa người thanh niên bên trong này lại còn điềm tĩnh như vậy, điều này khiến anh Lưu không khỏi do dự, chẳng lẽ thân phận của anh ta không tầm thường.

Làm việc ở chỗ như thế này, đi nhầm một bước cũng có thể khiến cho bản thân mình rơi vào vực sâu vạn trượng, không dễ dàng gì tìm được một công việc với lương tháng năm mươi ngàn tệ, mà công việc chỉ cần coi cửa cho người ta, gã còn lâu mới dễ dàng vứt bỏ như vậy.

Để đảm bảo chắc chắn không xảy ra sai sót, anh Lưu bấm máy bộ đàm gọi cho ông quản gia.

“Tít tít tít…”.

Sau một hồi nhiễu tín hiệu, ông lão vừa mới đưa Vu Kiệt đến đây rồi quay về trước cửa phòng họp để chờ đợi, nghe tiếng máy bộ đàm kêu liền lấy máy ra nghe.

“Nói!”

Anh Lưu dùng giọng nịnh nọt nói: “Ông quản gia, quầy rượu tầng hai có mấy vị cậu chủ của gia tộc hạng nhì và một người tên Vu Kiệt nảy sinh tranh chấp, tên Vu Kiệt kia không có thiệp mời, tôi… tôi nên làm thế nào…”.

“Cái gì? Vu Kiệt!”

Ông lão giật mình sợ hãi.

Mấy tên nhãi của gia tộc hạng nhì này ăn gan hùm mật gấu rồi à? Chủ tịch cho bọn họ đến đây chơi là bởi vì nể mặt các bậc trưởng bối của gia tộc bọn họ, thế mà bọn chúng lại dám đi gây phiền phức cho khách quý của tập đoàn Hoa Mỹ.

“Cậu đã động tay động chân với anh ta chưa?”

Ông lão trầm giọng nói.

Trong lòng anh Lưu nghe lộp bộp một tiếng, giọng điệu lạnh lùng này dường như đã chứng minh sự suy đoán của gã là đúng.

Thân phận của Vu Kiệt này thật sự không tầm thường!

“Còn… còn chưa kịp động tay chân…”.

“Còn may, may là cậu còn chưa động tay chân, nếu không thì cậu đã gây ra phiền phức lớn rồi, anh ta là khách quý của Chủ tịch mời đến, cậu dám động vào một sợi lông chân của anh ta thì cả cái thành phố Giang Thành này cũng chẳng còn chỗ đứng cho cậu đâu, ai dám ra tay với Vu Kiệt thì đánh ngất tại chỗ, Chủ tịch sắp họp xong rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó!”

Xoạt!

Ai dám động vào một sợi lông chân của Vu Kiệt thì đánh ngất tại chỗ.

Anh Lưu ý thức được mình suýt chút nữa đã phạm phải một sai lầm cực lớn, người thanh niên kia thực sự là khách quý của Chủ tịch.

“Vâng, tôi lập tức vào trong đó đây”.

Anh Lưu hớt hải cất máy bộ đàm đi rồi chạy thật nhanh vào bên trong quán bar.

Nhìn thấy phong thái gặp chuyện bất ngờ mà không hề nao núng của Vu Kiệt, Lãnh Trầm càng nhìn càng tức, đến địa bàn của các cậu chủ nhà thế gia mà tên này lại tỏ ra như không, còn mang bộ dáng tuỳ ý như thế, quả thực là sỉ nhục bộ mặt của Lãnh Trầm.

Hơn nữa, lại còn ở trước mặt cách anh em của gã.

“Xem ra đêm nay cũng chưa chắc ai mới là người phải đi!”

Vu Kiệt nói bằng giọng thờ ơ.

Lãnh Trầm siết chặt nắm tay: “Họ Vu kia, mày đừng có ngạo mạn, kịch hay còn chưa xem hết đâu!”

“Đúng, quả thực là còn chưa hết đâu! Chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của mày, tao đảm bảo, mày sẽ lại bị ném vào trong hồ một lần nữa, à không, lần này là biển”.

Giả như có bất kỳ người nào dám bôi nhọ và sỉ nhục anh trai Vu Sơn, Vu Kiệt anh, chắc chắn sẽ không khách sáo!

Điều này không chỉ là để nói mà thôi đâu!

“Mày…”.

Lúc này Lưu Năng mới hùng hổ chạy vào, Lãnh Trầm bực bội quát: “Anh Lưu, có phải anh không muốn làm việc ở đây nữa không, mau đánh gẫy chân tên này cho tôi, nếu không chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi sẽ khiến anh…”.

“Bốp!”

Một giây tiếp theo, đáp lại lời nói của Lãnh Trầm lại là một cái tát vang dội.

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.

Lãnh Trầm thân là cậu chủ lớn của gia tộc hạng hai lại bị người ta cho một bạt tai đau điếng.

Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người đều không thể phản ứng lại được.

Lộ Tinh Hàn lùi lại một bước, trong lòng sợ hãi không thôi.

Hoa Nhiên nhíu chặt lông mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Một đội trưởng đội an ninh, lấy đâu ra dũng khí mà ra tay với một cậu chủ nhà thế gia vọng tộc.

Bên tai truyền đến tiếng chửi bới phẫn nộ của anh Lưu: “Con mẹ nó, suýt chút nữa khiến ông gây ra rắc rối lớn rồi, đám cậu chủ nhà thế gia mấy người, người nào người nấy đều chỉ biết ỷ thế ức hiếp người khác, chẳng có tí não nào cả, cũng may là ông đây còn giữ lại chút mưu trí”.

“Họ Lưu kia, mày muốn chết phải không?”, Lãnh Trầm ôm má, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

Trước mặt anh em, bị sỉ nhục còn chưa nói, lại còn bị một tên đội trưởng đội an ninh thấp hèn tát cho một bạt tai.

Gã xắn tay áo lên, ánh mắt hung ác.

Vu Kiệt thì lại chẳng cảm thấy chút quái lạ nào, nghĩ có lẽ gã đã biết thân phận của anh rồi.

Hoa Nhiên trầm giọng mở miệng nói: “Dừng tay lại cho tôi, anh đây chính là đội trưởng đội an ninh đúng không! Tôi có quen với Chủ tịch Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ, chỉ với hành vi của anh lúc nãy thôi, tôi có thể khiến Lâm Nhã đuổi việc anh, lập tức xin lỗi người anh em của tôi, sau đó đập cho tên du côn này gẫy hai chân cho tôi, nếu không hậu quả tự chịu!”

“Đúng vậy, hậu quả tự chịu, giấy mời của lão đại chúng tôi là do chính Chủ tịch Lâm Nhã đưa cho”, Mạnh Như chó cậy gần nhà, ngạo mạn nói.

Nhưng đúng vào lúc mà bọn họ đang đối thoại, từ cửa truyền đến một giọng nói già nua mà hữu lực.

“Ai dám!”

Mấy người đều quay đầu lại nhìn, mặt khẽ biến sắc.

“Ông quản gia!”, Hoa Nhiên có biết ông lão này thường đi theo bên cạnh Lâm Nhã, vội vàng trưng ra mặt cười: “Ông quản gia, sự việc là thế này…”.

“Không cần phải nói nữa, mọi việc tôi đã biết rồi, theo mệnh lệnh của Chủ tịch nhà tôi, bây giờ, mới các vị đây – cút ra khỏi khu biệt thự ven biển này”.

“Tư cách tham dự buổi tiệc của mấy người cũng bị huỷ bỏ!”

“Cái gì?”, đám người Hoa Nhiên Lãnh Trầm tức khắc tái hết cả mặt.

Chuyện này là thế nào?

Không đợi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếp đó đã nhìn thấy ông quản gia đi đến bên cạnh Vu Kiệt, thái độ cung kính khom lưng nói: “Anh Vu, xảy ra chuyện như vậy là do tôi sơ suất, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hợp lý, Chủ tịch đã họp xong rồi, đang ở trong phòng họp đợi anh!”

Xoạt!

Đám người Lộ Tinh Hàn kinh ngạc hết sức.

Đường đường là ông quản gia luôn đi theo bên cạnh Chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ lại đối xử với một tên nhà quê tầm thường nghèo kiết xác – khom lưng cúi người như thế…

Đây không phải là thật chứ!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc