ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Hai chữ rất nhẹ nhàng nhưng giờ phút này lại giống như thiên thạch đập mạnh vào trong tim Cao Vũ Xương.

Ly… ly hôn...

Một giọt nước mắt bất giác đọng lại nơi khoé mắt của Cao Vũ Xương.

“Anh… anh nói cái gì?”, cô ta run lẩy bẩy, dường như không ngờ đến sẽ đi đến bước này.

“Cao Vũ Xương, chúng ta... ly hôn thôi!”, Vu Sơn hít sâu một hơi rồi nén lại trong lồng ngực.

“Tại sao? Cho tôi một lý do hợp lý!”, Cao Vũ Xương vội vàng hỏi.

“Còn cần phải hỏi nữa sao?”, Vu Sơn ngập ngừng, khoé môi khẽ cong lên, phảng phất như đang cười nhạo chính mình rồi tiếp tục nói: “Tôi đã què rồi, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi, một kẻ tàn phế như tôi ở lại nhà họ Cao ngoài việc khiến cô mất mặt ra còn có thể làm được gì?”

“Tôi đã không thể giống như trước đây làm việc nhà cho cô, cũng không thể đưa cô đến tập đoàn, không thể làm lái xe cho cô”.

“Tôi thậm chí còn cần cô phải bỏ tiền ra thuê người đến chăm sóc cho tôi… tôi đã chẳng còn giá trị lợi dụng nào nữa rồi, còn xứng để ở lại nhà họ Cao không?”

Lúc nói đến đây, Vu Sơn không có chút sợ sệt nào nữa, ngược lại, giờ phút này anh ta mới thực sự cảm thấy mình là một con người, có tôn nghiêm mà nói ra lời thật lòng của mình, không cần phải giấu diếm che đậy, cũng không cần phải để ý đến sắc mặt của người khác nữa.

Nhưng anh ta không biết, câu nói này của mình đã như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Cao Vũ Xương.

Cô ta kiêu ngạo!

Cô ta lạnh nhạt!

Cô ta quá đáng!

Nhưng tận sâu trong lòng, Cao Vũ Xương vẫn luôn coi Vu Sơn là chồng của mình, nhưng bây giờ, cô ta cảm nhận được Vu Sơn đã bắt đầu xa cách với mình, khoảng cách giữa bọn họ… xa quá rồi!

“Trong lòng anh, Cao Vũ Xương tôi là loại người chỉ coi trọng lợi ích hay sao?”

“Chẳng lẽ… không phải sao?”, Vu Sơn quay đầu, mặt hướng về phía màn đêm bên ngoài cửa sổ.

“Vu Sơn, ha… ha ha, hoá ra… tôi đã trở nên tệ hại như vậy rồi sao? Vì thằng em trai cặn bã của mình, anh đến cả đôi chân của mình cũng không cần, bây giờ cả cái nhà này anh cũng không cần nữa hay sao? Anh bỏ cuộc đi! Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý ly hôn!”

Trong đáy lòng mình, sự kiêu ngạo của Cao Vũ Xương không cho phép cuộc đời của mình xuất hiện bất cứ việc gì không hoàn hảo.

Hôn nhân, cũng như vậy!

Cô ta không muốn ly hôn, không muốn!

Cô ta vẫn yêu Vu Sơn, chỉ là không rõ ràng như trước đây mà thôi.

Hơn nữa, bọn họ còn có một con gái chung năm tuổi.

Cô ta xoay người, xông ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, câu nói cuối cùng vẫn là không đồng ý ly hôn.

Mà Vu Sơn, lại ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vành mắt ửng đỏ.

Anh ta không ngừng lẩm bẩm:

“Em trai không phải là cặn bã!”

“Em ấy là người tốt!”

“Em ấy không phải cặn bã, không phải… không phải…”.

...

...

Đêm đã về khuya, sau khi phát hết tờ rơi thì đã là mười giờ đêm.

Dương Cẩm Tú mồ hôi nhễ nhại, sau khi cởi bỏ chiếc mũ mascot gấu xong, cô liền đi mua hai xuất mỳ xào cùng hai cốc trà sữa, quay trở lại chỗ bàn ăn lộ thiên trên quảng trường, đưa đến trước trước mặt Vu Kiệt.

“Nè, ăn luôn cho nóng, mỳ xào vừa ra lò, rất là tươi sốt đó!”

Đặt điện thoại xuống, Dương Cẩm Tú lấy ra một cốc trà sữa và một phần mỳ xào, mở nắp hộp ra liền ăn ngấu nghiến, không hề có chút phong phạm nào của một cô tiểu thư con nhà giàu cả.

Nhìn món mỳ xào trước mặt, Vu Kiệt không động đũa mà cứ nhìn chăm chú như vậy thật lâu.

“Sao thế, không ngon à? Hay là… tôi đi mua cho chú một xuất cơm rang?”, Dương Cẩm Tú thấy Vu Kiệt không động đũa, cho rằng không hợp khẩu vị của anh nên dò hỏi.

“Không… không phải, chỉ là nhớ đến việc lúc còn nhỏ anh tôi ăn sáng, mua một bát mỳ xào nhưng lại bị đám học sinh lớp trên cướp mất”, Vu Kiệt cầm đũa lên, hồi trưởng lại cuộc sống ở nông thôn lúc trước.

Dương Cẩm Tú trợn to mắt, kích thích vậy sao?

Cô ấy chưa từng trải qua những chuyện như vậy!

“Sau đó thì sao?”, Dương Cẩm Tú tò mò hỏi.

“Sau đó một mình tôi cầm ba viên gạch chạy đến phòng học của lớp trên, cho mỗi người bọn họ một viên gạch vào đầu, kết quả bị chủ nhiệm lớp xách cổ lôi về, bắt chép phạt một trăm lần nội quy trường học!”

Vu Kiệt cười khổ một tiếng, lắc đầu nói.

“Phụt!”

Dương Cẩm Tú suýt chút nữa phụt cả mỳ ra, cười đến mức bụng đau thắt lại, khuôn mặt tươi như hoa nói: “Chú à, không ngờ được lúc nhỏ chú lại nghịch ngợm như vậy, dám đánh cả học sinh lớp trên, giỏi nha!”

“Cũng tạm! Lúc đó tôi mới mười tuổi, sự việc sau đó lan ra khắp toàn trường, rồi không còn ai dám bắt nạt anh trai tôi nữa, anh trai lớn hơn tôi bảy tuổi, đi học muộn hơn so với những người khác, lá gan lại hơi nhỏ, mỗi lần bị người khác bắt nạt đều là một mình tôi đứng ra bảo vệ, tôi cứ tưởng là tôi có thể bảo vệ được anh trai cả đời, chỉ là không ngờ được mấy năm gần đây… anh ấy ở nhà họ Cao…”.

Vu Kiệt cúi thấp đầu, biểu cảm bất đắc dĩ khiến anh có chút chán nản.

Trong đầu, bất giác lại nhớ đến bộ dáng sợ sệt của Vu Sơn lúc ở nhà họ Cao, làm việc gì cũng đều phải cực kỳ cẩn thận!

Thực sự là phải chịu đựng quá nhiều uất ức!

“Ừm…”, Dương Cẩm Tú không biết nên nói gì cho phải.

“Mỗi người đều có con đường riêng của mình, chú cũng đừng để tâm quá, sau này chú cũng sẽ có gia đình của mình, có con cái của mình, còn có… vợ... rất xinh đẹp…”.

“Khụ khụ!”

“Nói chuyện gì vui vẻ chút đi, chú, chú thích mẫu con gái thế nào?”, Dương Cẩm Tú như đứa trẻ tò mò hỏi.

“Tôi?”, Vu Kiệt khẽ nhíu mày, điều này anh quả thực chưa từng nghĩ đến.

Nhưng, trước mặt lại có một cô gái từng khiến anh nở nụ cười.

Vu Kiệt cứ nhìn chằm chằm Dương Cẩm Tú.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Cẩm Tú đỏ ửng: “Chú, chú nhìn… nhìn tôi làm gì?”

“Xin lỗi, tôi…”.

“Ai da, chú thật đáng ghét, chú không biết là nhìn chằm chằm một người con gái là rất không lịch sự à, không chơi với chú nữa, tôi về nhà đây, ngày mai gặp nhé!”

Dương Cẩm Tú bọc lại xuất mỳ xào, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên cầm lấy điện thoại của Vu Kiệt lên, lưu lại số điện thoại của mình, sau đó lại lưu số điện thoại của Vu Kiệt rồi mới xoay người rời đi.

"...", Vu Kiệt.

Suy nghĩ của mấy cô gái thật kỳ lạ!

Nhưng…

Còn tiền công phát tờ rơi ngày hôm nay thì sao?

Nói là một ngày một trăm tệ mà giờ không có nữa à?

Anh thở dài, quên đi, ít nhất bữa tối nay là cô ấy mua cho mình, Vu Kiệt cũng không phải là người tính toán chi li, sau khi ăn hết mỳ xào và trà sữa, anh liền đón xe trở về chung cư mình ở, tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường.

Vu Kiệt lấy điện thoại ra, kiểm tra một lượt lịch sử cuộc gọi, anh trai không gọi điện đến.

Muộn thế này rồi, anh trai dù có bận nữa thì cũng sẽ gọi điện cho mình chứ!

Anh đắn đo một lúc, có lẽ anh trai thực sự có việc thì sao?

Anh ấy không gọi điện thoại mà gửi một tin nhắn đi.

“Anh trai, ngày mai em muốn về quê cúng bái bố mẹ, nếu anh rảnh thì đến đón em đi, nếu không rảnh, em tự bắt xe đi vậy…”.

Mãi một lúc sau, điện thoại vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.

Vu Kiệt lại nhắn một tin khác gửi đi.

“Anh trai, không phải vì em mà anh với chị dâu lại cãi nhau chứ! Hai người đừng nóng giận, say này mà Mạnh Hải còn gây khó dễ cho mọi người thì em sẽ xử lý, anh đừng cãi nhau với chị dâu, cháu còn ở nhà, sẽ gây ảnh hưởng không tốt”.

“Anh trai, sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, có phải điện thoại hết pin rồi không? Muộn thế này rồi, chắc anh ngủ rồi! Thôi vậy, ngày mai em tự bắt xe đi thăm bố mẹ, nhưng mà ở nông thôn không có tín hiệu, anh gọi cho em em sẽ không nhận được”.

“Anh trai, ngủ ngon!”

Đặt điện thoại xuống, trong lòng Vu Kiệt rất phức tạp, con đường phía trước…

Rốt cuộc đâu mới là đường!

Thôi bỏ đi.

Mà bên kia, Vu Sơn nhìn thấy những tin nhắn này nhưng lại lựa chọn không trả lời, hai tròng mắt anh ta vằn lên tia máu.

“Xin lỗi, em trai, anh không thể gặp em, anh tin em không phải là cặn bã, con đường sau này, anh không thể đi cùng em được nữa rồi!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc