ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Vậy mà bây giờ ông ta còn dám xin lưu lại huyết mạch cho nhà họ Thường?  
Ông ta có từng nghĩ lưu lại huyết mạch cho nhà họ Lý không?  
Giọng điệu và vẻ mặt của Mạc Vãn Phong khiến ông cụ Thường hiểu rõ một điều: Nhà họ Thường không xong rồi!  
“Nhà họ Thường tôi cũng xem như một gia tộc lớn ở Lạc Thành, nếu như có thể đền bù, chúng tôi bằng lòng trả giá tất cả”.


Ông cụ Thường vẫn chưa hết hi vọng, chỉ e gia tộc của bọn họ sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

“Ếch ngồi đáy giếng, ông nghĩ cái giếng của ông có được bao nhiêu thứ hả?”  
Mạc Vãn Phong lạnh lùng đáp, ông ta bước đến trước mặt ông cụ Thường, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống và nói: “Ông mãi mãi không biết được mình đã chọc vào ai đâu!”  
“Nếu tên nhóc kia xảy ra chuyện gì bất trắc, đừng nói nhà họ Thường của ông, mà ngay cả Lạc Thành, thậm chí là toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa cũng phải trả một cái giá đắt!”  
“Ông tưởng nhà họ Thường của ông có thể so sánh với tông môn của năm tên kia à?”  
Ông cụ Thường lập tức cảm nhận được từng luồng hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người trước mặt, khí thế bức người chèn ép đến mức khiến ông ta không thở nổi.


Ánh mắt ông ta từ từ di chuyển về phía thi thể của năm tên cường giả phong Thánh.

Lạc Thành ư?  
Toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa ư?  
Chẳng lẽ chỉ vì một kẻ như Vu Kiệt mà tất cả mọi người đều phải chịu tội?  
Trong lòng ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, lại càng thêm e sợ thân phận của Vu Kiệt.

“Các vị là người của thế tục, tuy nhiên, có một số việc tôi muốn nói rõ!”  

“Dù rằng nhà họ Thường của chúng tôi không nổi danh ở thế tục, đối với các người cũng không phải là một gia tộc lớn”.

Điên rồi à?  
Ông ta có thể so thân phận với Vu Kiệt sao?  
Ông cụ Thường hít sâu một hơi rồi nói: “Trận chiến của võ giả có người quản lý riêng, dù sao thì Quốc Phái vẫn chưa tới!”  
Quốc Phái?.


Bình luận

Truyện đang đọc