ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

“Tiểu Kiệt...”

“Tiểu Kiệt...”

“Tiểu Kiệt...”

Giọng nói của Lý Nam và Mục Vực không ngừng vang lên trong phòng.

Bọn họ liên tục lay cơ thể Vu Kiệt kèm theo vẻ mặt lo lắng và nghiêm nghị.

“Hô!”

Vu Kiệt bật mạnh người dậy, thở hổn hển, hai mắt mở to.

Gương mặt anh hơi hoảng hốt, giây trước còn nói chuyện cùng ông lão kia trong giấc mơ, giây sau đã tỉnh lại. Mọi việc xảy ra không chân thực chút nào nhưng tất cả đều là sự thật.

Vu Kiệt mất mấy phút để bình tĩnh lại, sau khi xác nhận kí ức của mình không có bất kì sai sót nào anh mới quay đầu.

“Bố...”

“Dượng hai...”

“Không sao, không sao, anh cả, Tiểu Kiệt không sao rồi”, nhìn thấy sắc mặt Vu Kiệt cũng không quá khó coi, Mục Vực lấy lại tinh thần sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi”, Lý Nam cũng toát mồ hôi lạnh, tuy không nói nhiều nhưng vẻ mặt của ông chứa đựng sự quan tâm vô hạn đối với con trai.

“Tiểu Kiệt, vừa rồi rốt cuộc cháu bị sao vậy, nếu không phải chúng ta thấy lâu quá nên mới đẩy cửa vào thì thật sự không biết cơ thể cháu lại suy yếu đến mức độ này, chỉ trách dượng quá lo lắng, cháu nên nghỉ ngơi chút đi”.

Mục Vực khẩn trương, lo lắng hỏi.

Dáng vẻ này trái ngược hoàn toàn với thái độ lúc đối mặt với tiểu hòa thượng Tuệ Tứ ở trước cửa khi nãy.

Cũng phù hợp với một nguyên tắc của nhà họ Lý: Đối tốt với người nhà, tàn nhẫn với kẻ thù.

Lý Nam vội vàng chen ngang nói: “Trước tiên đừng nói nhiều, bảo người của nhà bếp làm vài món nóng hổi cái đã”.

“Đúng, đúng, đúng”.

Mục Vực đánh mạnh vào đầu mình: “Nên ăn món gì nóng nóng trước, phải no bụng đã, ngoài biên giới tuyết rơi dày đặc chắc cũng không có món gì ngon, trở về còn không được nghỉ ngơi, dượng đi thông báo với nhà bếp ngay”.

Nói rồi Mục Vực liền nhấc chân bước ra ngoài.

Không ngờ lúc này Vu Kiệt lại lập tức ngăn lại: “Không cần đâu dượng hai”.

“Cháu không ăn hả?”

Vu Kiệt lắc đầu: “Không đói lắm”.

Lời nói ra, Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn Lý Nam, hỏi: “Bố”.

“Hửm”.

“Con hôn mê bao lâu rồi?”

Lý Nam nhẩm tính thời gian: “Khoảng hơn hai tiếng! Sao vậy? Đúng đúng đúng, xem cái đầu này của bố, con buồn ngủ rồi nhỉ!”

“Không phải”.

Vu Kiệt: “Ông nội đâu...tình hình của ông nội thế nào rồi?”

Ông nội?

Đây là một phòng bệnh xa lạ, Vu Kiệt nóng lòng muốn biết tin tức của hai ông cụ.

Lý Nam mỉm cười: “Con không cần lo lắng, lúc con hôn mê, sau khi bố bảo người đưa con đi thì cũng đã mời chuyên gia của bệnh viện kiểm tra cho ông nội rồi, sức khỏe của ông nội con bây giờ rất tốt, các chỉ tiêu trong cơ thể cũng bắt đầu có chiều hướng bình thường trở lại, hồi phục dần lên rồi, căn bệnh ngầm kiểm tra ra lúc trước cũng đã từ từ thuyên giảm và bình phục”.

“Vậy sư phụ con thì sao?”

Nghe đến Mặc Bạch, nụ cười trêи mặt Lý Nam dần có chút cứng đờ nhưng giọng điệu lại chậm rãi hơn trước nhiều: “So với ông nội con thì tình hình của ông Mặc không tốt lắm, vẫn trong trạng thái người thực vật như trước nhưng nhịp tim và hơi thở đã tốt hơn trước rất nhiều, theo lời của Viện trưởng, tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng”.

“Như vậy...”

Vẻ mặt Vu Kiệt hơi mờ mịt.

Anh muốn sử dụng nội lực nhưng lại phát hiện cơ thể mình suy nhược tới mức đáng sợ, tứ chi toàn thân không huy động nổi dù chỉ một chút sức lực.

Lẽ nào thật sự giống với lời ông lão nói...

Dựa vào cảnh giới hiện tại của mình căn bản không thể dùng kim châm để cứu sư phụ tỉnh lại, thậm chí sẽ phải bỏ mạng ngay lúc đó sao?

Vu Kiệt không biết.

Nhưng khả năng chống đỡ cơ thể dường như đã chứng tỏ một phần lời nói này.

Anh hoàn toàn không thể làm được.

Chỉ phong vương mới có thể sao?

Hoặc là...

Dùng thuật ấn của sư phụ!

Tiêu diệt...chùa Hàn Sơn?

Chùa Hàn Sơn ở đâu?

Chùa Hàn Sơn là nơi nào?

Vu Kiệt cau mày, nghi hoặc trung trùng lấp đầy suy nghĩ.

“Bố, con muốn nghỉ ngơi một lát”.

“Được”.

Nghe vậy Lý Nam không chút do dự gật đầu đồng ý.

Sau đó, ông ấy và Mục Vực rời khỏi phong bệnh, trả lại toàn bộ không gian cho Vu Kiệt.

Mưa lớn ngoài cửa sổ hình như đã dần muốn dừng lại.

Gió thu nhè nhẹ thổi những giọt mưa rơi vào cửa sổ.

Vu Kiệt nằm lên gối, tay cầm điện thoại.

Vừa khởi động máy, một video thông qua tin nhắn gửi vào điện thoại.

Vu Kiệt hơi ngẩn người, lập tức mở video lên, giây tiếp theo, hốc mắt anh ngấn lệ.

“Mặc...Mặc Bạch sư phụ...”

Trong video có hai người đang đứng trong màn mưa.

Một tay Mặc Bạch chỉ lên trời giống như đang quay lại khoảng thời gian giảng dạy trêи núi.

“Vu Kiệt, sư phụ biết hiện tại con chỉ mới vừa bước chân vào hóa kình, không cách nào hiểu được hết chiêu thức trong cảnh giới này. Đã rất lâu không giảng dạy, còn nhiều thứ sư phụ vẫn chưa truyền lại cho con”.

“Hôm nay con không ở đây, qua đêm nay, sư phụ cũng không biết có còn sống để gặp mặt con hay không, lúc trước sư phụ thường nói rằng cách tốt nhất để học một khóa học chính là tìm một đối thủ, trận chiến này vi sư sẽ dạy cho con một khóa học”.

“Dạy con, thuật pháp là gì!”

“Trêи hóa kình, phải luyện thuật, thuật biến đổi, khí kình biến đổi, vận 3 tuần khí khống chế nội lực đưa ra khỏi cơ thể, như thế này!”

Con ngươi Vu Kiệt co lại: “Đây...đây là…”

Thuật pháp!

Trong giấc mộng vừa rồi ông lão kia có nói Mặc Bạch sự phụ đã dạy thuật pháp cho mình!

Tim Vu Kiệt đập nhanh hơn.

“Tiểu Kiệt, nhớ kĩ thuật ấn này, đây là ấn chữ “Đảng”, dùng tâm vận khí, dùng mắt kết ấn biến đổi thành thuật”.

“Đây là ấn chữ “Triền”!”

“Tiểu Kiệt, đây là ấn chữ “Niêm”!”

“Đây là ấn chữ “Súc”!”

“Đây là ấn chữ “Thϊế͙p͙”!”

“Đây là ấn chữ “Hấp”!”

“...”

Hình ảnh trong video hơi mơ nhưng âm thanh lại cực kì rõ ràng.

Đây là video Mặc Bạch mượn trận đấu với Huyết Cương Bắc Băng Viêm Ma để dạy thuật pháp cho Vu Kiệt.

“Sư phụ...”, cổ tay Vu Kiệt bắt đầu run rẩy.

Đây là thuật pháp!

Ấn thuật chỉ thuộc về một mình Mặc Bạch!

Lý Đại Năng: “Tạ ơn trời đất, anh Vu, anh Vu, không hay rồi, cô Cẩm Tú sáu ngày trước đã bị hòa thượng của chùa Hàn Sơn bắt đi rồi...”

“Em báo tin này cho tổ chức Đệ Nhất, muốn thông qua tổ chức Đệ Nhất liên lạc với anh nhưng đến giờ tổ chức Đệ Nhất vẫn không có tin tức gì, anh...rốt cuộc anh ở đâu vậy!”

“Lệ Lệ nói lúc mấy hòa thượng chùa Hàn Sơn đó tới đã giết y tá của bệnh viện, cô Cẩm Tú mất tích nhiều ngày như vậy...liệu có...”

“Anh Vu!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc