ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Không cần!

Cũng được.

Đây là lời mà Lâm Doãn Nam vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, từ khi nghe thấy chuyện bản thân bị trưởng bối trong nhà đem đi đính hôn, trực tiếp vứt cho nhà họ Long, giống như một cuộc mua bán để làm đối tượng thông gia, thì cô ta đã muốn từ chối rồi.

Như bây giờ lại càng tốt, đây chính là kết quả mà Lâm Doãn Nam muốn.

Hơn nữa trái tim cô ta từ lâu đã có nơi để thuộc về.

Vu Kiệt…

Tại nhà máy bị bỏ hoang ở Giang Thành kia, người đàn ông đã bất chấp nguy hiểm, liều mình hứng đạn, cứu cô ta một mạng rồi đưa cô ta xuống lầu.

“Mày nói gì?”, Lâm Chính Nguyên tức giận.

Lúc này, Long Huy đột nhiên dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Lâm Doãn Nam, cô nghĩ kỹ rồi chứ? Tôi nói cho cô biết, mối hôn ước với nhà họ Long chúng tôi, không phải muốn hủy là hủy, một khi cô thất hứa, nhà họ Lâm thất hứa, vậy thì có nghĩa là muốn làm mất mặt nhà họ Long chúng tôi”.

“Nếu không thể trở thành thông gia, sau này đừng nói là bạn bè, e rằng chỉ có thể là kẻ thù mà thôi, tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ, đừng hành động theo cảm tính như vậy”.

“Ai cần anh quản?”

Lâm Doãn Nam tức giận đáp.

“Tôi…”, Long Huy trợn tròn mắt, không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Lâm Doãn Nam lại trả lời hắn ta gay gắt đến thế.

“Cậu ấy không quản được, tao còn quản không được sao?

Lâm Chính Nguyên ngắt lời, giọng điệu tức giận, thấp giọng hỏi lại: "Tao hỏi mày, người đàn ông đó là ai?"

Lâm Doãn Nam siết chặt nắm đấm, im lặng không trả lời, cô ta không hề sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt bố mình.

Người đàn ông đó.

Là Vu Kiệt.

Nhưng cô ta không thể nói.

Trong lòng Lâm Doãn Nam hiểu rõ, một khi nói ra thì bố mình chắc chắn sẽ đi tìm Vu Kiệt gây chuyện, ắt sẽ tạo ảnh hưởng cho Vu Kiệt.

Mặc dù cô ta biết thân phận thật sự của Vu Kiệt không hề đơn giản, thậm chí có thể so với Thượng Quan Bắc - cậu chủ thế gia đứng đầu thủ đô, nhưng người càng có thân phận cao quý thì sức ảnh hưởng và danh tiếng lại càng quan trọng.

Hơn nữa bản thân Vu Kiệt là người đã có bạn gái, cô ta biết rất rõ.

So với danh tiếng của chính mình, cô ta không để ý.

Không thể vì bản thân mà khiến Vu Kiệt bị ảnh hưởng được.

Đừng thấy bề ngoài Lâm Doãn Nam không để ý đến chuyện tối hôm qua sẽ gây ra ảnh hưởng gì, thực tế thì trong lòng cô ta vô cùng để ý, thậm chí có chút xin lỗi.

“Nói đi chứ”.

Lâm Doãn Nam nhất quyết không chịu nói.

Vẻ mặt của vị gia chủ nhà họ Lâm này đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Rất nhiều người đang đợi câu trả lời của mày đấy! Mày muốn đợi đến lúc trời tối rồi mới giải thích rõ ràng với mọi người sao?”

“Mày muốn vì chuyện của mày mà lãng phí thời gian của cả nhà sao?”

“Lâm Doãn Nam, sao mày lại ích kỷ như vậy! Nói đi, đó là thằng nào, hắn rốt cuộc là ai?”

Ba câu nói, giống như mệnh lệnh tuyệt đối ép cô ta phải trả lời.

Nhưng nếu như những lời đe dọa có thể khiến Lâm Doãn Nam đầu hàng thì có lẽ trên đời này từ lâu đã không còn một cảnh sát nữ luôn xem trọng chính nghĩa, vì pháp luật, vì công lý, cố chấp đến mức dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng phải chấp hành như vậy.

Đến bây giờ Lâm Doãn Nam vẫn nhớ như in câu nói mà bản thân đã đứng dưới lá cờ tổ quốc tuyên thệ với trời đất thuở mới vào đại học.

Nếu như có một ngày, tôi may mắn trở thành một cảnh sát nhân dân thì tôi sẽ dùng cả tính mạng và cuộc đời của mình để bảo vệ lợi ích cho nhân dân, bảo vệ công lý và bảo vệ đúng sai đến cùng.

Mà chuyện đúng sai của Lâm Doãn Nam chính là cô ta không muốn tiết lộ Vu Kiệt.

Ơn cứu mạng thì phải ghi nhớ suốt đời.

Có lẽ Vu Kiệt đã quên từ lâu rồi, nhưng cô ta vẫn luôn ghi nhớ cảnh tượng ấy, một đêm mưa ở nhà máy bị bỏ hoang, nhớ rất rõ ràng.

“Lâm Doãn Nam, nói đi chứ!”

Lâm Chính Nguyên lại thét lên.

Long Huy thấy Lâm Doãn Nam vẫn không chịu nói, tám phần đã đoán được cô ta không dám nói, có lẽ trong lòng đã tính toán cả rồi, lạnh nhạt hỏi: “Không nói?”

“Bây giờ cô không chịu nói, là không muốn nói hay là không dám nói? Lâm Doãn Nam, vừa nãy lúc ở cổng chính, không phải cô đã nói hăng hái lắm hay sao? Nào, bây giờ cô nói đi, sao lại không nói nữa rồi, cảm thấy mất mặt phải không?”

“Một thằng đàn ông cặn bã, một lúc cặp kè tận mấy cô em, cô sợ nói ra bị người ta chê cười chứ gì! Lâm Doãn Nam”.

“Đừng nói bậy!”

Nghe Long Huy sỉ nhục Vu Kiệt, Lâm Doãn Nam lập tức đáp lại, quay đầu phản bác.

“Làm sao, không phải sao?”

“Vậy cô đi uống rượu với hắn làm gì?”, Long Huy kỳ quái nói: “Có phải uống rượu xong còn cùng nhau đi khách sạn nữa phải không? Lâm Doãn Nam, cô nói đi, cô giải thích đi chứ”.

“Đi khách sạn rồi, có phải hai người còn cùng nhau lăn qua lăn lại trên giường? Phải không, Lâm Doãn Nam, nếu như cô không làm chuyện gì đen tối thì cô nói đi chứ?”

“Sao cô lại không nói chứ?”

Nhìn thấy bộ dạng vừa kìm nén uất ức vừa không dám nói của Lâm Doãn Nam, Long Huy vừa khó chịu vừa tức tức giận.

Hắn ta đã kích thích đến vậy rồi mà Lâm Doãn Nam vẫn không chịu mở miệng.

Điều này khiến hắn ta không nhịn được nghĩ, tối qua hai người bọn họ có phải đã thật sự ở khách sạn làm chuyện đó rồi không?

Vừa nghĩ đến đây, Long Huy liền tức giận!

Người phụ nữ của mình bị thằng đàn ông khác cướp mất cái đó rồi?

Hắn ta không nhịn được.

Hắn ta đợi lâu như vậy, nhớ Lâm Doãn Nam lâu đến vậy, không dễ dàng gì mới đợi được thịt thiên nga sắp đến tay thì bị người ta cướp mất, còn bị một người mà hắn ta không dám đụng đến cướp mất, loại cảm giác khó chịu này, hắn ta không tài nào chịu được.

“Đồ vô liêm sỉ”, Lâm Doãn Nam ghê tởm nói.

“Tôi vô liêm sỉ? Tôi thấy cô mới là người không biết xấu hổ, không giữ chuẩn mực đạo đức của một người phụ nữ”.

Dứt lời, Long Huy đứng dậy, thái độ chuyện đã vậy thì đành vậy, chắp tay chào Lâm Chính Nguyên, giả vờ bỏ đi, thực tế hắn đang cố ý gây áp lực cho ông ta, lớn giọng nói: “Bác Lâm, thái độ này của Lâm Doãn Nam cháu không chịu được, đã làm loại chuyện này, còn không dám thừa nhận, còn không chịu tiết lộ thân phận của thằng kia, cháu thật sự là không xem tiếp được nữa rồi”.

“Hay là hôm nay kết thúc ở đây đi! Cháu sẽ về nói lại chuyện này với bố cháu và ông nội cháu, hủy bỏ mối hôn ước này, bác thấy thế nào?”

“Từ nay trở đi, hai nhà họ Lâm và họ Long chúng ta, không đội trời chung”.

“Đừng, cậu Long, cậu đợi một chút…”

Sau đó, chỉ nghe thấy Vu Kiệt tiếp tục nói: “Cậu chủ nhà họ Long à, hôm qua anh cả mày cho mày một tát còn chưa đủ đau sao, hay là sáng nay mày lại ăn thêm mấy cái gan hùm nữa rồi, gọi người đánh tao, còn muốn ném tao ra ngoài?”

“Mày cũng to gan thật đấy!”

“Có điều người mày gọi đến cũng chả ra làm sao cả!”

Dứt lời, Vu Kiệt di chuyển với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Long Huy.

“Cái gì?”

Nhanh quá.

Long Huy còn chưa kịp phản ứng, vừa mới ngẩng đầu lên thì một bạt tai đã mạnh mẽ giáng xuống!

“Bốp!”

Âm thanh vang dội!

Long Huy bị tát văng ra ngoài, xoay vòng giữa không trung rồi rơi xuống đất.

Bên tai lại văng vẳng giọng nói lạnh lùng của Vu Kiệt.

“Muốn ăn đòn thì cứ nói thẳng”.

“Tao không để ý đâu”.

“Khiêng mày lên đường phố, ở trước phố lớn ngõ nhỏ, trước mặt toàn bộ người dân Thiên Thành, tát vào bản mặt cậu chủ nhà họ Long của mày”.

“Ngoài ra, luôn tiện tao hỏi mày một chuyện”.

“Cái tát này…”

“Đau không?”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc