ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Các thủ tục ra tù đã được hoàn tất chỉ trong mười phút, Vu Kiệt được thả ra rồi.

      Không có sự ngăn cản, cũng không có bất kỳ yếu tố ảnh hưởng nào khác, sau khi nghe Lưu Hải nói xong câu đó, anh liền bước ra khỏi phòng giam trống rỗng và lạnh lẽo.

      Có lẽ là bởi vì thân phận của Lưu Hải!  
      Những người nhân viên trong cục cục cảnh sát đều biết Lưu Hải, nhưng lại không biết Vu Kiệt.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao hai ngày trước Lưu Hải hận không thể nhốt thanh niên này vào tù, mà giờ chỉ mới vào thăm vài phút đã lập tức thay đổi thái độ.

      Nguyên nhân trong đó, bọn họ không hiểu, chỉ có trong lòng Lưu Hải hiểu rõ.

      Hắn chỉ có thể làm như vậy!  
      Chỉ có thể nghe theo Vu Kiệt!  
      Bị số phận đè đầu cưỡi cổ, nếu muốn sống sót thì phải tuân theo, phản nghịch thì chỉ có thể chết.

Hiển nhiên Lưu Hải không phải loại người vô tư đến nỗi hy sinh cả tính mạng để giúp nhà Hiên Viên lật đổ nhà họ Lý, hắn muốn sống.

      Đứng ở cổng cục cảnh sát, đợi khoảng mười phút, Vu Kiệt thay một bộ quần áo của mình, tắm rửa một chút, từ bên trong bước ra, nhìn Lưu Hải đang đứng chờ ở bên đường, an phận tựa như một con mèo con, hai tay Vu Kiệt đút vào túi quần, đi đến trước mặt Lưu Hải.

      Vu Kiệt lấy điện thoại trong túi ra, liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình: "Còn khoảng ba mươi phút nữa, nói chuyện chút đi! Lưu Hải".


      Lưu Hải im lặng không nói, sắc mặt u ám cực kỳ khó coi, hắn gật đầu.

      Lưu Hải nói: “Tôi sẽ gọi người đặt phòng VIP ngay”.

      Vu Kiệt ngắt lời: “Không cần đâu, ở gần đây thôi, tôi đã bảo người đặt xong rồi”.

      Nói xong, Vu Kiệt đưa tay chỉ vào một quán trà buổi sáng nằm ở bên cạnh cục cảnh sát.

      Vì giờ trà buổi sáng đã qua, nên trong quán trà không có nhiều người.

      Nhưng…  
      Ngay khi Lưu Hải nhìn về phía đó, một bóng người và một bóng người khác liền rơi vào tầm mắt của hắn.

      Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên quen thuộc kia, đôi lông mày của Lưu Hải...trực tiếp nhăn lại thành một đường thẳng, trong ánh mắt…hiện lên vẻ không thể tin được.

      “Vương…Vương Đào!”  
      Lưu Hải giật mình hoảng hốt, trong lòng giống như có vô số con hươu con đang chạy loạn tứ tung vì sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán bất giác chảy xuống.

      Giây tiếp theo, Lưu Hải thấy Vương Đào đang đứng cạnh Trịnh Long, vẫy tay với Vu Kiệt vô cùng phấn khích, như thể là đang cố tình vậy, hắn ta hét lên: "Anh Lý, anh Lý, lâu rồi không gặp!"  
      …  
      Quả thực là lâu rồi không gặp.

      Ngoài ra, còn có cảm giác khiến người ta thấy khó chịu và ghê tởm.

      Trong bữa tiệc siêu xe hôm đó, vì xúc phạm Mục Tiểu Vũ, Vương Đào đã bị Vu Kiệt đánh gãy hai tay, hai chân cũng bị tàn phế.

Cứ tưởng Vương Đào sẽ hận Vu Kiệt thấu xương, nhưng hắn không ngờ hôm nay, gần một tháng sau chuyện ngày hôm đó, Vương Đào vẫn có thể cười, giống như một con chó giữ nhà ngoắc đuôi chào Vu Kiệt.

      Trên đời này có nhiều chuyện nực cười đến không ngờ.

      Không ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết người nào mới thật sự là kẻ thù.

      Tất nhiên nguyên nhân khiến Vương Đào trở nên như vậy chỉ vì một câu: Hận thù về mặt tinh thần mạnh hơn hận thù về thể xác rất nhiều.

      Sự ruồng bỏ cùng phản bội của Lưu Hải và nhà Hiên Viên đã khiến Vương Đào trở thành kẻ đầu sỏ như ngày hôm nay.

Bọn họ sẽ không bao giờ ngờ được rằng quân cờ từng bị bọn họ bỏ rơi lại bất ngờ xuất hiện vào lúc quan trọng nhất như thế này!  
      Cú công kích này, Lưu Hải đã nếm được mùi vị!  
      Trong phòng VIP của quán trà sáng, sau khi nhân viên phục vụ đưa tất cả điểm tâm đã được đặt trước lên xong, trong phòng chỉ còn lại bốn người.

      Vương Đào và Trịnh Long đứng sau lưng Vu Kiệt.


      Vu Kiệt ngồi trên ghế, mặt không có biểu cảm gì.

      Còn Lưu Hải thì đang cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi đối diện Vu Kiệt.

      Sau khi uống một ngụm trà, liếc nhìn đồng hồ trong phòng, Vu Kiệt lên tiếng: “Được rồi, im lặng lâu như vậy cũng nên nói chuyện rồi, lúc nãy ở trong cục cảnh sát, có rất nhiều chuyện tôi không cần phải nói tiếp nữa nhỉ! Lưu Hải…”  
      “Vâng…vâng…”  
      Lưu Hải nuốt một ngụm nước bọt.

      Hắn đang bị Vu Kiệt nắm thóp nên hoàn toàn không còn huênh hoang như trước nữa, mà chỉ còn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ, cúi thấp đầu.

      “Xin lỗi anh Lý, tôi đều hiểu rõ, nhưng tôi hy vọng anh Lý có thể hứa với tôi là đừng để những chứng cứ này bị công khai ra ngoài, anh…anh xem có được không?”  
      Lưu Hải suy nghĩ một lát, ngập ngừng hỏi.

      Vẻ mặt Vu Kiệt trở nên lạnh lùng: “Anh nghĩ rằng bản thân còn đủ tư cách để mặc cả với tôi?”  
      “Tôi…”  
      Không đợi Lưu Hải nói tiếp.

      Vu Kiệt đã ngắt lời: “Lưu Hải, anh nên hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân, rất nhiều chuyện anh không cần nói, tôi cũng có thể đoán được, không phải là anh thật sự nghĩ rằng nhà Hiên Viên có năng lực giúp nhà họ Lưu các người thực hiện lời hứa đấy chứ!”  
      “Nhà Hiên Viên muốn làm chuyện điên rồ, nhà họ Lưu các người lại muốn góp mặt gánh tội thay, có đáng không? Đương nhiên bỏ những chuyện này qua một bên, chỉ với những thứ trong tay Vương Đào cũng đã đủ khiến anh bị băm thành trăm mảnh rồi, anh cảm thấy mình còn có tư cách để lựa chọn sao?"  
      “Tôi…”, Lưu Hải không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.

      Nhớ lại những hình ảnh trên điện thoại mà bản thân vừa xem được, Lưu Hải không thể ngờ rằng chuyện khốn nạn năm xưa lại bị moi ra, hơn nữa người phơi bày những chuyện đó lại chính là Vương Đào!  
      Một người vào tháng trước bị hắn xem như một quân cờ để dạy bảo, chỉ là một quân cờ để tiêu diệt Vu Kiệt.

      E rằng đây chính là…nhân quả luân hồi, oan oan tương báo!  
      Khi nhìn thấy Vương Đào xuất hiện bên cạnh Vu Kiệt, Lưu Hải hẳn đã nhận ra một loạt chứng cứ kia là từ đâu mà đến, người khác không biết, hắn còn không rõ sao?  
      Trước khi bữa tiệc siêu xe diễn ra, Vương Đào, chủ tịch tập đoàn bất động sản Hiên Viên, luôn là một trong những người thân cận nhất trong giới bạn bè của Lưu Hải, rất nhiều chuyện ngay cả nhà họ Lưu cũng không biết, nhưng Vương Đào lại biết rất rõ.

      Huống hồ là những chuyện trước đây hắn đã phạm phải!  
      Nghe đến đây.

      Tới bước đường này.

      Cuối cùng Lưu Hải cũng đã hiểu ra.

      Hắn gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh Lý”.

      Vu Kiệt: “Còn ba mươi phút nữa, hy vọng anh sẽ không đến muộn, cũng hy vọng anh sẽ không nói sai, tôi cần sự thật!”  
      “Vâng”.

      Lưu Hải đáp.


      “Vậy đi thôi!”  
      Vu Kiệt chỉ về phía cửa phòng, ý muốn nói đừng ở lại lâu.

      Rất nhanh, Lưu Hải đã hiểu rõ được tình cảnh của mình, nhanh chóng đứng dậy rời đi, sự thật thì hắn cũng không muốn đến phòng trà này chút nào.

      Hắn chỉ muốn đến đây để cầu xin một tâm lý bảo vệ.

      Đảm bảo rằng nếu bản thân nói ra sự thật theo cách mà Vu Kiệt muốn, sau khi trả lại sự trong sạch cho Lý Châu, Vu Kiệt có thể đảm bảo những bằng chứng này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.

      Nhưng hiện tại…  
      Lưu Hải đã nhận ra bản thân không có tư cách thương lượng, bởi vì hắn càng quan tâm đến mạng sống hơn, trong hoàn cảnh này, hắn chỉ có thể chủ động biểu lộ thái độ của mình, tỏ thành ý với Vu Kiệt.

      Đó chính là…  
      Lưu Hải đi rồi.

      Hai người Trịnh Long và Vương Đào tận mắt nhìn hắn lên xe.

      Trịnh Long lo lắng quay đầu lại hỏi: “Anh Kiệt, lỡ như hắn đột nhiên phản bội, nói chúng ta lấy những chứng cứ này uy hiếp hắn, đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào?”  
      “Cậu sợ rồi sao?”, Vu Kiệt hỏi.

      Trịnh Long lắc đầu: “Không sợ, tôi chỉ hơi lo lắng”.

      Vu Kiệt cười: “Vậy thì cậu lo lắng thừa rồi, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, không có gì phải lo lắng cả, hơn nữa, tiêu chuẩn của từ uy hiếp này chỉ được thiết lập khi chúng ta hứa với anh ta một số điều kiện nhất định, lúc nãy cậu có nghe thấy tôi hứa điều gì với anh ta không?"  
      Trịnh Long sửng sốt: “Không!”  
      Vương Đào nghe vậy, giật mình: “Anh Lý, ý của anh là sau khi hắn nói ra sự thật này, đem những chứng cứ này…”  
      Vu Kiệt: “Giao cho pháp luật!”  
      “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, pháp luật sẽ không vu tội cho bất kỳ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tên tội phạm nào cả, Lưu Hải…đúng người đúng tội!”  
      "Đương nhiên, có lẽ dùng cách này ép buộc anh ta nói ra sự thật có chút không quang minh, nhưng tôi luôn ghi nhớ một câu”.

      “Câu gì vậy?”, Trịnh Long vểnh tai lên, nghiêm túc hỏi.

      Chỉ thấy Vu Kiệt mạnh mẽ khí phách nói:   
      “Gậy ông đập lưng ông!”  


Bình luận

Truyện đang đọc