ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Ngã trên mặt đất.

Trong tay Mục Thanh nắm mảnh bát vỡ.

Gương mặt hắn hung ác, hai mắt đỏ ngầu, con ngươi hệt như dã thú rừng rậm, vừa bước vừa thở, nhìn chằm chằm người hầu gái đang không ngừng lùi về phía sau trước mặt.

“Cậu chủ...cậu chủ...”, hầu gái sắc mặt trắng bệch, làm thuê ở nhà họ Mục bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cậu chủ biến thành bộ dạng này.

Giống như phát điên lên vậy.

Mất đi lí trí.

Mất đi ý thức.

Mảnh bát lạnh lẽo sắc nhọn.

Cô ta vô cùng sợ hãi, tứ chi như quả bóng da bị rút sạch khí, không còn chút sức lực nào.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

“Cậu chủ...cậu chủ, em là Tiểu Nhã, em là Tiểu Nhã... cậu không nhận ra em sao?”, cô hầu gái vội vàng hét lớn.

Chỉ là, Mục Thanh hiện tại đã bị phế hết võ công, võ tâm đổ nát, một câu cũng không nghe vào.

Hắn rất phẫn nộ.

Hắn chỉ muốn tìm một nơi để phát tiết, trút hết kiềm nén trong lồng ngực ra ngoài.

Nghĩ tới bản thân từng là đứa con đáng tự hào của nhà họ Mục, là người nổi bật của thế hệ trẻ.

Hận ý trong lòng hắn càng sâu đậm hơn.

Giây trước còn là thiên tài xuất chúng vượt qua vạn người, đứng trên đỉnh cao, mới 25 tuổi đã luyện đến tầng thứ 3 Ám Kình, khó ai bì kịp. Giây sau, võ công mà bản thân luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị người khác phế hết, trở thành một tên vô dụng, cực kì vô dụng, còn vô dụng hơn cả người thường.

Hắn không thể tiếp nhận nổi khác biệt quá lớn này.

Nhìn cô hầu gái không ngừng lùi ra sau, hắn quát: “Có phải cô cũng coi thường tôi? Tại sao không nghe lời tôi, tại sao muốn chạy? Hả?”

“Một con tiện nhân như cô, hôm qua không phải còn gọi cậu chủ cậu chủ sao, không phải ở trong phòng tôi gọi rất êm tai sao? Vậy mà bây giờ không nghe lời tôi rồi?”

“Có phải do tôi trở thành một tên vô tích sự? Cô liền xem thường tôi không? Hả? Một hầu gái như cô có phải cũng coi thường tôi, coi thường tôi...”

Hắn nắm chặt mảnh bát vỡ trong tay, cạnh bát sắc nhọn cứa vào ngón tay, máu tươi men theo miệng vết thương thấm đẫm cả lòng bàn tay.

“Không phải...không phải đâu...”

Mấy câu nói đã khiến nỗi sợ hãi lấp đầy gương mặt Tiểu Nhã.

Cô ta sắp khóc rồi.

Dường như người trước mặt này không phải là người, mà là một con quỷ đã mất đi lí trí.

“Cậu chủ...em không có coi thường cậu...không có...tuyệt đối không có”, cô ta không ngừng phủ nhận, làm sao dám thừa nhận chứ.

Mặc dù toàn bộ võ công của hắn bị phế nhưng vẫn là cậu chủ nhà họ Mục, một hầu gái, sao dám xem thường?

“Không có sao...”, ánh mắc Mục Thành nheo lại: “Vậy em qua đây...em qua đây để tôi ôm em...qua đây...”

“Tôi ra lệnh em qua đây”.

“Đừng...đừng mà...”

“Cậu chủ...”, Tiểu Nha dừng lại, lắp bắp nói:

“Cậu chủ...em không dám”.

“Không dám?”

Haha.

Giận dữ, cuối cùng đã chạm tới giới hạn.

“Cô còn nói không xem thường tôi”.

Năm ngón tay Mục Thanh dùng lực, miệng vết thương càng bị cắt sâu hơn: “Tôi ra lệnh cho cô qua đây, vậy mà cô không chịu qua, một hầu gái mà cũng dám không nghe lời cậu chủ như tôi.

“Nhà họ Mục tôi cho cô ăn, cho cô mặc, cô lại dám không nghe lời tôi, còn dám nói không coi thường, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân”.

“Cô quả thật khinh thường tôi mà!”

Hắn hét lên một tiếng, cần cổ dường như đỏ thêm vài phần, bước một bước dài lên trước như ngọn núi Thái Sơn mạnh mẽ đè lên người cô hầu gái.

“Cậu chủ, em sai rồi, em sai rồi, tha cho em đi...cậu chủ...không...không...”

Gương mặt Tiểu Nhã biến sắc, dang hai tay muốn phản kháng nhưng...không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy Mục Thanh siết chặt mảnh vỡ, đâm mạnh vào cổ cô ta.

“Phụt!”

“Xoạt!”

Máu tươi phun ra như suối.

Dọc theo miệng mảnh bát.

Dọc theo cổ cô ta.

Dọc theo...

Bắn khắp mặt Mục Thanh, hình ảnh này cực kì đáng sợ.

“Chó chết...”

“Hơhơhahaha...tiện nhân...”

“Cho cô xem thường tôi này!”

“Cho cô xem thường tôi!”

“Giết chết cô...”

“Giết chết cô...”

Hắn lộ ra nụ cười thắng lợi hệt như đứa trẻ giành quán quân trong trận đấu, u ám và đáng sợ.

Không biết vì sao.

Mục Thanh bị phế hết võ công lại bắt đầu cảm thấy, thoải mái, rất thoải mái, bây giờ dùng mảnh bát nho nhỏ giết người lại sảng khoái hơn cả lúc trước dùng võ công đánh bại võ sĩ cổ đại!

Hắn rút mảnh vỡ ra rồi đâm vào cổ cô hầu gái một lần nữa.

“Phụp!”

“Ahahaha...sảng khoái! Sảng khoái!”

Hắn cười điên dại.

“Phụt!”

Rút ra, đâm tiếp.

“Phụp”.

“Phụp...”

Cứ rút ra rồi lại đâm vào, mãi cho đến khi hắn không còn sức lực, nụ cười biến mất, cảm thấy vô vị.

Tiểu Nhã đã không còn hơi thở, khuôn mặt máu thịt nhầy nhụa, bố mẹ ruột tới cũng không nhận ra nổi là ai.

Lúc hắn bỏ mảnh bát xuống thì cơn giận kiềm nén trong lòng cũng đã tan đi.

Ngay sau đó.

Hắn liền tỉnh ngộ.

Đôi mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên, khôi phục lại thần trí.

Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại, nhìn một màn trước mắt, hắn...kinh hãi.

“Tiểu...Tiểu Nhã...”, Mục Thanh chấn động, bật dậy khỏi mặt đất.

Hắn cúi đầu, nhìn máu trong tay mình, vết thương trên năm ngón tay bị mảnh bát cứa.

Hắn cau mày.

“Là...là mình giết...Tiểu Nhã...”

“Két”.

“Tiểu Nhã của con cũng mất rồi...”

“Một đứa con gái, chết cũng đã chết rồi”, Mục Phong dạy dỗ.

“Nhưng con không cam tâm”.

Không cam tâm võ công mà bản thân luôn kiêu ngạo trở thành hư vô.

Không cam tâm, bởi vì võ tâm vỡ vụn mà tự tay giết chết người hầu đã làm ấm giường cho hắn 10 năm trời.

Không cam tâm, bản thân là đứa con đáng tự hào lại thất bại.

Ánh mắt hắn cay độc, mù mịt: “Là Vu Kiệt...”

“Là hắn!”

“Là hắn khiến con tệ hại đến mức này, bố...bố...”

“Con muốn hắn chết, muốn hắn chết, con muốn hắn phải đau khổ hơn con vạn lần, bố...bố, con...cầu xin bố, bố giúp con báo thù, giúp con báo thù, mời sư thúc xuất quan, còn có các sư huynh đệ, còn có sư tổ, giết tên khốn đó đi, giết hắn!”

Hắn quỳ xuống, ôm chặt đùi Mục Phong, mang theo sát ý cầu xin.

Mục Phong...

Khoanh tay!

Sắc mặt lạnh lẽo.

“Hắn khiến con đau khổ, yên tâm, bố sẽ bắt hắn trả lại gấp đôi!”

“Hắn sẽ chết, nhưng, không phải hôm nay!”

“Ba ngày sau, đợi sư thúc con luyện đến tầng thứ 6 Ám Kình xuất quan, liền giết hắn...”

“Chết không có chỗ chôn!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc