ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Chiếc ghế văng lăn lóc qua một bên.

Đồng thời Triệu Lệ Lệ cũng ngã lăn ra đất.

Cô ta ôm chặt bụng, sắc mặt vô cùng đau đớn.

Khuôn mặt hơi đỏ lên, đôi lông mày lập tức nhăn nhúm lại.

Cô ta không kêu lên thảm thiết, cũng không phát ra âm thanh rên rỉ nào cả, cố gắng dùng toàn thân chống đỡ, cuối cùng, từ từ…từ từ…

Có một vài chuyện không phải cứ nói cho qua là có thể thanh thản cho qua được.

Cho dù những người từng bị bạn làm tổn thương đã tha thứ cho bạn.

Thì bạn cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Từ sau khi ra khỏi tù, Triệu Lệ Lệ đã vô số lần nhớ lại cảnh tượng bên vách núi đó, thời gian cứ thế trôi đi, sự tự trách từ sâu trong lòng cô ta lại cứ không ngừng…tăng lên.

Cô ta muốn trả!

Muốn trả lại ân tình cho người ta.

Trả ơn cho việc Vu Kiệt không truy cứu trách nhiệm, thậm chí còn lên tiếng giúp cô ta ra tù.

Trả ơn cho Dương Cẩm Tú, không hề oán hận, sau khi chuyện kết thúc cũng không truy cứu thêm.

Người già thường nói: Nhân chi sơ tính bản thiện.

Không phải trái tim ai cũng chứa đầy những con quỷ hờ hững vô tình và những tội ác tày trời.

Sau khi nhận ra những sai lầm của bản thân và những ân tình mình đã nợ bọn họ, chuyện duy nhất mà Triệu Lệ Lệ luôn muốn làm đó chính là trả ơn.

Vì vậy khi nhìn thấy tên côn đồ kia vác ghế đánh Dương Cẩm Tú, cô ta không chút do dự, thậm chí không hề nghĩ đến hậu quả khi chiếc ghế kia đập vào người cô ta thì sẽ như thế nào, chỉ vội vàng lao đến trực tiếp dùng cả người chặn lại.

Hôm nay Dương Cẩm Tú là khách!

Là khách, sao lại có thể để khách bị uy hiếp chứ.

Cô ta ngã rồi!

“Triệu Lệ Lệ!”

Trong không khí yên tĩnh bỗng vang lên tiếng thét chói tai của Dương Cẩm Tú.

Nước mắt liên tục chảy dài xuống má.

Cô ngồi dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh Triệu Lệ Lệ, trong giây phút hoảng hốt…nhất thời không nói nên lời.

Sau đó…

Giây tiếp theo, chỉ thấy trước người Triệu Lệ Lệ.

Một đám máu đỏ tươi loang ra từ quần cô ta.

Máu…

Chảy thành dòng…

Chân cô ta…nhuốm máu đỏ thẫm.

Con của cô ta…

“Chậc!”, tên côn đồ giật mình nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn giữ thái độ thờ ơ như không có chuyện gì to tát, cúi đầu lạnh lùng nhìn dòng máu chảy ra từ trên người Triệu Lệ Lệ: “Là một phụ nữ mang thai cơ đấy!”

“Mang thai?”

Lang Gia nghe vậy, nhìn lại cảnh này cũng có chút giật mình: “Đã bảo mày nhẹ tay chút rồi, sao lại đánh đến nông nỗi này chứ, tội lỗi, tội lỗi quá!”

Hắn ta lẩm bẩm, sắc mặt hiện lên vẻ thương tiếc cảm thán.

Hình như là đang thật lòng cảm thấy có lỗi.

Nhưng…

Đây chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện của đạo đức giả mà thôi.

Tên côn đồ kia giơ hai tay ra nhún vai, khóe miệng nhếch lên: “Lang Gia, chuyện này không thể trách em được, cũng đâu phải là em muốn đánh cô ta, em thương cô ta còn không hết đây này! Là cô ta tự mình lao đến đâm vào chiếc ghế kia đấy chứ”.

“Mọi người cũng đều tận mắt chứng kiến, chỉ là có chút đáng tiếc, ài, Nham Cửu ông đây là lần đầu tiên đụng phải người đẹp mang thai, mới được vài tháng, ngay cả cảm giác còn chưa được nếm thử vậy mà cứ như thế mất rồi, thật là nhàm chán!”

“Ài, nhàm chán, quá nhàm chán!”

Vừa nói, hắn ta vừa lắc đầu, trong mắt hiện lên đủ loại khinh thường cùng chán ghét.

Mấy tên côn đồ kích động đề nghị Nham Cửu: "Chuyện này còn không dễ dàng sao? Nham Cửu mày một đêm ba lượt, bắt cô ta đi theo, không quá ba ngày còn không có thai lại mới lạ, đến lúc đó lại chơi không phải cũng giống nhau sao?"

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Đúng rồi, vậy không phải là thú vị rồi sao”.

“Hahaha…”

Một đám người đứng sau lưng Lang Gia, đứng trên mảnh đất của quốc gia, nói những lời bẩn thỉu cầm thú.

Từ miệng của bọn chúng nghe được, như thể Triệu Lệ Lệ đang nằm ngã dưới đất bị sẩy thai, máu chảy đỏ thẫm căn bản không phải là con người.

Mà là công cụ!

Là một cái máy mang thai!

Là công cụ đồ chơi giúp bọn chúng vui vẻ!

Thật sự không phải là người!

“Máu…”

Sắc mặt Dương Cẩm Tú trắng bệch, cô nhìn thấy máu chảy ra từ bụng dưới của Triệu Lệ Lệ, trong nháy mắt cô đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

“Đứa bé…đứa bé…”

“Triệu Lệ Lệ, Triệu Lệ Lệ…xin lỗi…xin lỗi…”, Dương Cẩm Tú càng hoảng loạn, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.

Nếu như không phải đỡ thay mình thì Triệu Lệ Lệ sẽ không thành ra như thế này.

Nếu như đổi lại cô là người đi đóng cửa thì Triệu Lệ Lệ sẽ không bị đám súc vật này lôi ra ngoài.

Là cô!

Là lỗi của cô!

Đám người khốn nạn này…

Xoẹt!

Dương Cẩm Tú siết chặt nắm đấm, cô chưa bao giờ tức giận và phẫn nộ như lúc này.

Từ nhỏ cô đã được dạy giỗ rất tốt, đây là lần đầu tiên trong tâm cô tức giận đến nỗi muốn cả nhà đám người chó má tán tận lương này đều chết hết đi.

“Con tôi…Con của tôi…”, Triệu Lệ Lệ lúc này cũng đã ý thức được.

Cả người vô cùng đau nhức, đặc biệt là phần bụng.

Cô ta nhanh chóng chống tay lên, mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng, gần như đồng thời chảy ướt đẫm cả lưng cô ta, thấm ướt hết áo quần.

“Đồ khốn nạn, bọn mày có còn là người không?”

Dương Cẩm Tú đột nhiên quay người lại, lao đến chỗ Nham Cửu và mấy kẻ vừa đánh người xong vẫn đứng huênh hoang, hét lên.

“Người?”

Nham Cửu giơ một ngón tay lên, lắc qua lắc lại trước mặt cô: “Không không không, nhóc đê tiện, cô em nên hỏi tôi có phải là đàn ông không!”

“Mày còn biết à”, Dương Cẩm Tú nghiến răng nghiến lợi.

Dáng vẻ Nham Cửu thản nhiên như không có chuyện gì, cười nói: “Có phải là đàn ông hay không, cô em thử xem không phải là có thể biết rồi sao”.

“Dù sao thì bây giờ cũng đang thiếu một người đẹp, cô em ấy hả, miễn cưỡng thì cũng đủ để mười hai người bọn anh vui vẻ rồi, đợi anh em bọn anh chơi xong rồi, thì đi tìm bạn trai của cô em, cái thằng tên Vu Kiệt kia!”

“Nào, cô em tự mình đứng dậy hay là để anh phải ra tay?”

Nói xong, ánh mắt hắn ta nhìn Dương Cẩm Tú tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

So với Triệu Lệ Lệ, người phụ nữ đã có chồng thì Dương Cẩm Tú thiếu một loại khí chất quyến rũ.

Nhưng xét về ngoại hình, Dương Cẩm Tú hoàn toàn không thua kém bất kỳ nữ minh tinh nào hiện nay trong giới giải trí, thậm chí chỉ cần cô ra mắt ở công ty kinh tế rồi hoạt động vài tháng thì nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng.

Nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, Nham Cửu lập tức bị t*ng trùng lên não, đâu có tâm tư nào mà quan tâm đến chuyện khác nữa.

“Ra tay?”

Ánh mắt Dương Cẩm Tú lạnh thấu xương: “Mày mơ đi!”

“Cho dù tao có chết cũng tuyệt đối không bao giờ chịu khuất phục trước lũ súc sinh tán tận lương tâm như mày”.

Giọng nói cô kiên định, ánh mắt như có ánh sáng.

Xoẹt.

Ngay khi cô vừa nói xong câu đó, ánh mắt của bọn côn đồ đứng đầu là Lang Gia bỗng trở nên lạnh băng.

Súc sinh?

Vốn dĩ nét mặt kẻ nào kẻ nấy cũng đang cười đùa trêu chọc, bỗng nhiên cứng lại.

Hai chữ này là để hình dung dã thú, súc vật.

Mà cái loại dã thú này thường ám chỉ những loại không có lương tri, tàn nhẫn, độc ác, khiến người ta ghê tởm, khiến người ta buồn nôn, khiến người ta không muốn nhìn thấy, loại súc sinh không phải con người, có những hành vi giống như dã thú, thậm chí không bằng con heo con chó.

“Ha!”, Lang Gia cười giễu cợt hất cằm lên: “Kể từ khi tao hoạt động đến nay, đây là lần đầu tiên có một kẻ hèn hạ dám gọi bọn tao là súc sinh đấy, được lắm? Chỉ là một nhà họ Dương nhỏ bé, thật sự nghĩ rằng đánh bại được hai tên không ra gì là Vương Ninh và nhà họ Hàn thì có thể thống trị Ninh Thành, vô địch thiên hạ rồi sao?"

“Thật sự nghĩ rằng tính tình của Lang Gia tao rất tốt sao?”

“Đồ hèn hạ, phiền mày nhìn rõ tình huống hiện tại, là bọn tao đến gây chuyện với mày, chứ không phải là lúc mày có thể chửi rủa ầm ĩ!”

“Mày…có tư cách không?”

“Không có sao?”

Đúng lúc này, một bóng người giống như một con sói hoang đang săn mồi trong bóng tối, nhanh chóng lao tới, trực tiếp băng qua đám người kia rồi dừng lại sau lưng Lang Gia.

Giơ một ngón tay chỉ vào hắn ta!

Ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng hỏi: "Ngược lại là mày, có tư cách gì mà đứng ở đây?"

“Nhà họ Dương chính là vô địch thiên hạ!”

“Mày có”.

“Ý kiến?”

“Nói tao nghe xem?”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc