Nhưng lại thiếu người có thể đạp lên thế tục, thẳng bước đi đến cuối con đường mà mình đã chọn.
Bất kể phía trước là sống hay chết, bất kể ở cuối con đường có là bóng tối vô tận hay là một vùng đất đầy nắng ấm.
Vu Kiệt đứng lên.
Anh ném súng bắn tỉa và ba lô xuống, sau đó rút ra đao đốn củi giắt bên hông, nắm chặt trong tay.
Lúc này đây, anh đã hoàn toàn từ bỏ việc ẩn nấp, thoáng chốc xuất hiện trong tầm nhìn của vô số camera giám sát.
“Đã tìm được hắn, ở đằng kia, ngay trong sân của quán trà Long Môn”.
“Đã thấy, hắn ở góc đông nam!”
“Tất cả đệ tử nhà họ Thường nghe lệnh, lập tức bao vây quán trà Long môn, nhanh, nhanh lên…”
Ngay lúc đó, một tên đệ tử nhà họ Thường đứng sau lưng năm tên cường giả phong Thánh vốn đang chăm chú quan sát màn hình máy tính bảng trong tay, khi thấy bóng dáng Vu Kiệt, hắn ta lập tức ra lệnh.
Kết quả là…
Thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ có thể thấy…
Trên đường.
Trong hẻm nhỏ.
Xuyên qua hành lang Lục Dã.
Chạy qua đường nhỏ Trần ốc.
Một loạt tiếng bước chân dày đặc tựa như đàn thú đang di chuyển trong rừng từ bốn phương tám hướng vọng đến.
Đệ tử nhà họ Thường lăm le vũ khí lạnh trong tay, chỉ trong 10 phút ngắn ngủi bọn họ đã bao vây quán trà Long Môn lớp trong lớp ngoài.
Nhân số nhiều đến mức xếp hàng từ cửa kéo dài hơn 200 mét đến tận đầu cầu thông vào sân nhà họ Thường.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Vu Kiệt, không ai dám dẫn đầu xông vào quán trà.
Giờ phút này, Vu Kiệt đứng đơn độc ở đó.
Bóng lưng cô tịch mang đến cho người nhìn tác động thị giác cực kỳ mạnh mẽ.
Gió lạnh đìu hiu bên sông Dịch.
Tráng sĩ ra đi chẳng quay về!
Vu Kiệt nhếch miệng nở một nụ cười giễu cợt.
Anh nắm chặt đao đốn củi trong tay, cúi đầu nhìn một lượt đám đệ tử của nhà họ Thường.
Sau đó, anh bước xuống lầu.
Từng bước nặng nề giẫm lên bậc thang, đao đốn củi trong tay vẫn còn nhỏ máu, lưỡi đao dính máu vẫn sắc bén như trước.
Anh bước ra cửa chính.
Một con sói cô độc!