ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Không phải là muốn báo thù cho những người dân đã chết ở trên núi Trường Mao sao?   
Không phải để cứu Ngô Tiểu Phàm sao?  
Đã giết chết bốn người phong thánh bên phía kẻ địch, khiến bọn chúng khiếp sợ.

Bây giờ chỉ cần ngồi xuống nói chuyện, chắc chắn có thể cứu được.

Nhưng tại sao Vu Kiệt lại không hề quan tâm?  
“Mày không nghe tao nói gì sao! Đứng lại cho tao!”  
Chưởng môn Bắc Thoái khản cổ hét lớn, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

“Nghe rồi, phiền phức quá!”  
Vu Kiệt phất tay, không thèm để ý: “Nếu như muốn chết thì nhanh chết đi”.


Sắc mặt của chưởng môn Bắc Thoái bỗng nhiên cứng đờ, giống như thời gian bị đóng băng.

“Mày…có phải mày bị điếc rồi không, tao nói tao sẽ giết con nhỏ kia!”  
Chưởng môn Bắc Thoái kinh ngạc nói.

Vu Kiệt nhếch môi cười khinh bỉ.

Liên quan gì chứ?  
Chuyện mà Vu Kiệt muốn làm chỉ có một.

Đó chính là giết!  
Giết ông ta!  
Vu Kiệt đột nhiên biến mất.

Cả người chưởng môn Bắc Thoái đột nhiên run lên, cảm giác sợ hãi bỗng ập đến.

Trong nháy mắt, Vu Kiệt đã xuất hiện trước mặt ông ta, sau lưng là năm ngàn pháp tắc đại đạo.

Chỉ là, trong tay Vu Kiệt sao lại có một cánh tay?  
Chưởng môn Bắc Thoái đột nhiên nhìn xuống tay trái của mình, ống tay áo trống rỗng, khiến ông ta tuyệt vọng.

Vu Kiệt từ từ đưa tay ra đặt lên cánh tay còn lại của chưởng môn Bắc Thoái.


Trên người Vu Kiệt tỏa ra từng luồng khí lạnh rùng mình, chậm rãi bẻ cánh tay xé ra.

“A! !”  
Cuối cùng chưởng môn Bắc Thoái cũng nhận ra điều gì đó, phía hai cánh tay ông ta cũng truyền đến cơn đau kịch liệt.

Hai mắt ông ta đỏ ngầu, vô cùng tức giận.

“Mày giết tao, tao cũng không để mày sống yên ổn đâu!”  
Chưởng môn Bắc Thoái đau đớn hét lên, vô số luồng khí kình cuồng bạo tập trung bao quanh người ông ta.

Ông ta muốn tự bạo!  
Nhưng, sau lưng Vu Kiệt có năm ngàn đại đạo đang ùn ùn kéo đến.

Sau đó, Vu Kiệt đá một chân của chưởng môn Bắc Thoái khuỵu xuống, nắm lấy chân còn lại bẻ gãy.

“Răng rắc!”  
Ngoài âm thanh máu thịt bị xé rách, còn có âm thanh xương cốt gãy rời.

Chân của chưởng môn Bắc Thoái bị bẻ gãy lìa khỏi thân thể.

Vẫn chưa xong đâu.

Vu Kiệt giống như tìm được món đồ chơi thú vị hơn, tiến lên phía trước, tiếp tục bẻ.


Trên người anh dính đầy máu tươi, trông vô cùng khủng khiếp.

Đồng tử của Mạc Vãn Phong co rút lại, ngây người nhìn Vu Kiệt.

Ông ta đột nhiên nhận ra rằng, người trước mặt mình tuyệt đối không phải là Lang Vương Vu Kiệt!  
Vu Kiệt đã chặt đứt cái chân cuối cùng của Chưởng môn Bắc Thoái, khóe miệng khẽ mở, hai mắt đỏ ngầu nhìn ông ta.

Sự kỳ vọng trong mắt anh càng lúc càng mạnh.

“Hừ hừ hừ! "  
Chưởng môn Bắc Thoái bị áp chế, không nói được lời nào, máu trong miệng không ngừng chảy ra.

Cảnh tượng này như đến từ địa ngục vô biên.

Mọi người đều sợ hãi, sững sờ đứng nhìn anh.

Vu Kiệt nhìn cái đầu lâu, cuối cùng mất hứng ném xuống đất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc