ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Giật mình!  
      Hoảng hốt!  
      Đó là sự khiếp sợ được nhân lên vô số lần khiến tâm trạng mọi người ở đây chịu một cú sốc như sét đánh ngang tai, mọi người có biết cái gì gọi là vừa vào ván đã thắng không?  
      Chính nó đấy…  
      Đối mặt với những thứ mình muốn thì không nên cho kẻ địch bất kỳ một cơ hội phản kháng nào, từ khi bắt đầu đã trực tiếp thể hiện thế mạnh của bản thân khiến đối thủ phải bó tay chịu trói.

      Vu Kiệt làm được, anh làm được điều đó cực kỳ dễ dàng, anh chỉ cần đứng đó, khi anh nói xong thì cả hội trường bỗng chìm vào sự im lặng đáng sợ, có người nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh đó vang lên rõ mồn một, như tiếng tim đập bấy giờ.

      Không đùa… Thật sự là từng tiếng tim đập!  
      “Một… Một trăm triệu? Tôi không nghe nhầm chứ! Là do lỗ tai tôi có vấn đề gì ư?"  
      “Không, ông không có vấn đề, là thế giới này có vấn đề, trời đất mẹ ơi, một trăm triệu, là một trăm triệu đó, mấy con số không luôn, một tảng đá rác làm gì đáng giá từng đó tiền? Đó rốt cuộc là cái quái gì thế?”  
      “Không biết, không biết nữa, bây giờ tôi không muốn quan tâm tới cái tảng đá đó, tôi chỉ muốn tìm hiểu xem nếu mình có một trăm triệu thì sẽ mua được bao nhiêu căn nhà”.

      “Thôi bỏ đi! Khỏi đếm, tổng cộng năm căn trong khu trung tâm thủ đô lunô!  

      “…”  
      Khi đám đông bắt đầu có vài người lên tiếng thì bầu không khí yên tĩnh đó bị đánh tan.

      Tất cả mọi người điên cuồng thảo luận xoay quanh con số một trăm triệu, giá Vu Kiệt đưa ra trực tiếp đẩy bầu không khí lên mức nóng nhất, bấy giờ, những phụ huynh đến tham gia buổi quyên góp này đều không ra giá vì bọn họ hoàn toàn không đủ sức để làm việc đó.

      Một trăm triệu, đó chính là một trăm triệu, ai kiếm cho ra!  
      Dù có một trăm triệu thì ai hơi đâu rảnh rỗi đi mua một tảng đá!  
      Người dẫn chương trình cũng đứng hình mất vài giây, mãi vẫn không phản ứng kịp, đột nhiên, sau khi bầu không khí yên tĩnh bị phá thì người đó cầm microphone lên ho khan rồi nhìn về phía Vu Kiệt với ánh mắt sùng bái.

      “Vị phụ huynh ấy, cho hỏi anh tên gì?”  
      “Vu Kiệt”.

      Vu Kiệt thản nhiên nói, anh khoanh tay: “Nhanh lên một chút! Đừng lãng phí thời gian của tôi”.

      “…”, người dẫn chương trình: “Được thôi anh Vu, anh chắc chắn mình sẽ dùng một trăm triệu để mua tảng đá đó ư?”  
      “Đúng vậy”, Vu Kiệt cực kỳ kiên quyết.

      “Được”, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, người dẫn chương trình thầm nghĩ quá đã, nếu giao dịch này có thể thành công thì mình sẽ trở thành người bán đấu giá với mức giao dịch lên tới một trăm triệu trong giới, nghĩ tới đó, người dẫn chương trình vội vã nói với mọi người.

      “Một trăm triệu lần thứ nhất…”  
      “Anh Vu ra giá một trăm triệu, cho hỏi có ai muốn tăng giá nữa không?”  
      Có không?  
      Tất nhiên là có!  
      Ở hiện trường, còn tổng cộng ba người muốn lấy được tảng đá gồm Hạ Viên, ông lão đó và Trần Song Hỷ.

      Hạ Viên và ông lão thì tất nhiên không cần phải nói, Trần Song Hỷ lại càng muốn tới điên lên được, dù tảng đá đó có bình thường đến mức nào thì trong mắt anh ta, nó chính là biểu tượng của tiền bạc và tương lai sáng lạn, là cả cái mạng này, chỉ cần mua được tảng đá đó, Trần Song Hỷ có thể một bước lên mây, trở thành người chạm tay vào sẽ bỏng, nhưng nếu không làm được…  
      Hậu quả, Trần Song Hỷ cũng đã biết, không nhìn thấy mặt trời ngày mai, nói cách khác thì nếu như không thể mua được tảng đá, anh ta sẽ mất mạng!  
      Bấy giờ, Vu Kiệt, tình địch anh ta hận đến tận xương tủy, tên bần cùng bám váy đàn bà kia đang muốn lấy mạng anh ta!   

      Gương mặt Trần Song Hỷ đầy dữ tợn: “Một trăm triệu… Một trăm triệu? Làm sao mà một trăm triệu cho được? Tên đó lấy tư cách gì để hét giá một trăm triệu? Tưởng nhà họ Dương sẽ cho mình một trăm triệu thật ư?"  
      “Anh ta không sợ không trả nổi thì phải bồi thường hả?”  
      “Anh ta không sợ mất mặt với nhà họ Dương, sau đó chẳng ăn bám nhà vợ được nữa ư? Điên rồi chắc?”  
      Bên kia, mí mắt Hạ Viên giật giật khi nghe thấy Vu Kiệt hét giá, tức giận đến nỗi siết chặt tay vịn, chỉ siết nhẹ.

      “Ầm!”  
      Tay vịn bằng gỗ nhanh chóng võ vụn thành mảnh nhỏ.

      Một dòng máu tươi nhanh chóng chảy xuống từ miệng vết thương trên tay Hạ Viên.

      Hắn ta nổi giận!  
      Dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tranh giành tảng đá với người khác nhưng đến khi chuyện đó xảy ra thì Hạ Viên vẫn không thể chấp nhận nổi.

      Hắn ta vẫn không thể tin nổi một tảng đá trông bình thường như vậy lại bị người ta để mắt tới ở cái buổi đấu giá bé tí ở trường đại học Thủ Đô, hắn ta lại càng không thể tin nổi người tranh giành với mình lại là Vu Kiệt từng bị nhà họ Hạ xem là mối họa sau khi chuyện chùa Hàn Sơn qua đi, hắn ta không thể tin nhất là người đó mở miệng…  
      Mẹ nó lại là một trăm triệu!  
      Ông đây mang đến đúng một trăm triệu, mới mở miệng anh đã hét luôn một trăm triệu rồi làm sao đấu?  
      Đấu kiểu gì được nữa?  
      Như thể biết rõ Hạ Viên có bao nhiêu tiền trong tay!  
      Ông lão cũng ngơ ngác, mất rất lâu vẫn chưa thể phản ứng lại từ nỗi khiếp sợ đó.

      Sau đó, Hạ Viên chợt lạnh giọng hỏi: “Ông nói ông đã điều tra hết rồi cơ mà? Ông bảo đảm với tôi là sẽ không có ai cạnh tranh với chúng ta cơ mà? Thế rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ anh ta biết nhà họ Hạ chúng ta đang đối đầu với mình nên mới cạnh tranh với tôi ư?”  
      Ông lão cũng thấy kỳ lạ: “Chuyện này cũng rất lạ, theo lý mà nói thì lẽ ra không thể có chuyện này, nhà họ Hạ với nhà Hiên Viên liên minh với nhau cực kỳ bí mật, chỉ có những người nắm quyền lớn mới biết, phần lớn người trong gia tộc cũng chẳng hay biết gì, tin tức này không thể bị rò rỉ ra ngoài, hơn nữa lúc chúng ta bước vào đây đến giờ, tất cả mọi hành tung đều hết sức bí mật, dù tôi có ra ngoài nói chuyện với Trần Song Hỷ mấy câu thì cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của người đó!”  
      “Chứ đừng nói đến việc tên đó biết chúng ta đang muốn làm gì, rốt cuộc chuyện này là sao thế không biết?”  
      “Ông hỏi tôi rồi tôi hỏi ai bây giờ?”  
      Hạ Viên tức giận quát ông lão.

      “Tôi… Tôi…”, ông lão ấp úng không thể giải thích được.

      Hạ Viên nói: “Tạm thời đừng quan tâm tới lý do anh ta muốn có tảng đá đó, cứ lấy tảng đá về tay trước đã rồi tính, theo tôi đoán thì có lẽ khí kình của tảng đá tỏa ra đã hấp dẫn anh ta, cũng đúng, là một tông sư hóa kình thì cảm nhận khí kình chỉ là chuyện đơn giản, nếu anh ta không cảm nhận được mới là chuyện kỳ quái”.


      “Chúng ta làm gì bây giờ?”  
      Ông lão bắt đầu trở nên căng thẳng.

      Hạ Uyên trầm giọng nói: “Ông đi nói với Trần Song Hỷ là dù thế nào cũng phải kéo dài cho bằng được thời gian buổi đấu giá, không thể để Vu Kiệt lấy tảng đá đi như thế được, tôi lập tức gọi điện thoại cho bố để ông ấy chuyển thêm tiền tới đây bằng bất cứ giá nào.

      “Rõ!”  
      Nghe được mệnh lệnh, ông lão nhanh chóng đi về phía Trần Song Hỷ.

      Đồng thời, Hạ Viên cũng lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số rồi nhanh chóng gọi đi.

      Chẳng mấy chốc, Trần Song Hỷ đã nhận được mệnh lệnh của Hạ Viên, liên tục gật đầu.

      Trên sân khấu, lòng bàn tay người dẫn chương trình đổ mồ hôi, nắm thật chặt cây búa, sau khi nhìn hết tất cả mọi người thì lại lên tiếng: “Một trăm triệu lần thứ hai!”  
      “Một trăm triệu lần thứ ba…”  
      Vẫn không có ai lên tiếng.

      Người dẫn chương trình bỗng thấy mừng rỡ.

      “Được, xin chúc mừng anh Vu thành công…”  
      “Chờ đã!"  
      Đúng lúc đó, Trần Song Hỷ lập tức đứng dậy, chậm rãi giơ tay lên: “Chờ một chút đã, tôi còn chưa lên tiếng mà!”  


Bình luận

Truyện đang đọc