ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Bởi vì đã trải qua sinh ly tử biệt cho nên mới càng hiểu được ý nghĩa của hai chữ trân trọng là gì.

Trở về sau lần làm nhiệm vụ ở trại Tuyết, Vu Kiệt cứ tưởng nghênh đón mình là một tương lai sáng ngời, nhưng anh không lại không ngờ được rằng, sau khi trở về tin tức đầu tiên mà anh nhận được lại là lão Lưu vì anh và hơn hai mươi chiến sĩ khác của Long Tiễn không chịu ảnh hưởng của áp lực quốc tế, ông ấy đã lấy tính mạng của mình ra ép những người trong tòa nhà đó tỉnh táo.

Lão Lưu tự sát!   
Vu Kiệt còn chưa kịp trở về nhìn mặt ông ta lần cuối.

Đêm trước ngày chôn cất tro cốt, Vu Kiệt ngồi ở trước mộ của Lưu Mặc Sinh nói rất nhiều rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh ra tù, có một vị tiền bối rời khỏi thế gian vì mình!  
Không thể xác định được những người trong võ giới vẫn còn ở núi Trường Mao có phải là mới đến đây vì mình không, nhưng giờ phút này, trong lòng của Vu Kiệt chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh không muốn ông cụ Ngô Lãnh đã cứu sống mình này chết đi!  
Người tốt nên có kết quả tốt.

“Ông cụ, ông nhất định phải gắng gượng!”                Giọng điệu khi nói câu này vô cùng nghiêm trọng, Vu Kiệt nhận lấy châm bạc đầu tiên Ngô Tiểu Phàm đã khử khuẩn xong.

Phương pháp cứu chữa cụ thể đã mô phỏng xong, nghe có vẻ thực sự thái quá, mấy người dân trong làng dưới chân núi Trường Mao đứng xung quanh mặc dù chưa từng học y thuật nhưng cũng không tin có thể tạo ra một con đường vận chuyển máu mới trong cơ thể bằng cách nhân tạo, hơn nữa còn là thắt chặt chỉ ưu tiên cung cấp máu cho tim, chuyện này hoàn toàn là không thể nào.

Nhưng mà...! 
Con người phát triển cho đến nay đã hoàn thành rất nhiều chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra.

Ví dụ như lên mặt trăng.


Ví dụ như máy bay.

Hay là theo dõi dự báo thời tiết.

Cho nên là!  
Chưa từng thử thì không ai có thể biết là rốt cuộc có được hay không, nếu không có vận mệnh trường sinh thì không có tư cách nói năm chữ “hoàn toàn không khả năng” này, ai mà biết tương lai có thể thực hiện được hay không?  
“Tôi phải bắt đầu rồi, Ngô Tiểu Phàm, cô hãy buộc chặt vết thương lại”, Vu Kiệt trầm giọng nói.

“Được”.

Lúc này, Ngô Tiểu Phàm cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu trên người ông lão.

Vu Kiệt liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của ông lão, khẽ huy động khí kình còn tụ ở trên châm bạc.

Sau đó trong đầu hiện lên sơ đồ gân mạch cơ thể con người, sau khi tìm được vị trí gân mạch xung quanh tim, Vu Kiệt hạ châm.

Tốc độ hạ châm của anh rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đâm chính xác vào huyệt vị đầu tiên, kỹ thuật châm cứu lão luyện cũng khiến trái tim bất an của Ngô Tiểu Phàm đột nhiên bình ổn lại.

Thuật châm cứu trong trung y khác với tây y.

Tây y coi trọng học thức còn trung y coi trọng kinh nghiệm.

Đặc biệt là châm cứu, cái này không phải là thứ học dăm ba năm thì có thể làm nghề, từ xưa đến nay, châm cứu vốn đã là một môn học cực kỳ cao thâm ảo diệu, cho dù là thứ tự hàng châm hay là chiều sâu đâm kim châm, cùng với nhiệt độ dưỡng châm, nếu như không có mười mấy năm kinh nghiệm thì không thể gọi là nhập môn.

Ngô Tiểu Phàm hiện đang là một sinh viên trường y, cô ta hiểu rất rõ điểm này, nhìn động tác hạ châm của Vu Kiệt, thậm chí cô ta còn cảm thấy những giáo sư trong trường của mình thậm chí còn không giỏi bằng anh.

Cho nên...! 
Anh Vu này rốt cuộc là ai?  
Ngô Tiểu Phàm vừa băng bó vết thương cho ông nội vừa nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.

Trong lúc vô thức, mười cái châm bạc theo thứ tự lần lượt đâm xuống mười huyết đạo xung quanh tim.

“Xong rồi!”  
Vu Kiệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, đã làm xong hết, vậy thì bước tiếp theo chỉ cần chờ thôi!  
Lúc này những người dân trong làng đã đứng chờ rất lâu cũng cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm vào người Ngô Lãnh.

Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng.

Giờ phút này, khung cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mọi người.

“Xong...!xong rồi sao?”  
Mọi người lẩm bẩm nói.

“Nhìn kỹ, nhìn kỹ vào, đừng làm ồn”.


“Lão Ngô, ông nhất định phải sống đấy, người trong thôn vẫn chờ ông bảo vệ đó! Đến năm mới chúng ta tổ chức Lễ đốt lửa cũng phải chờ ông đến đấy!”  
“Đúng vậy đấy, đội trưởng bảo vệ rừng, cố lên, cố lên…”   
Những người dân trong thôn hai tay siết chặt thành quyền, đôi mắt mở to, miệng nói ra những lời chúc chân thành nhất.

Ngô Tiểu Phàm nắm chặt tay ông nội, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào ông lão.

“Ông nội…”  
Bọn họ cùng đợi.

Chờ đợi.

Mặt trời dần lặn về phía tây, chân trời phía xa nhuốm một mảng hồng, sắc trời đỏ rực rất giống màu máu.

Cuối cùng vẫn không đợi được ông lão tỉnh lại.

Chờ rất lâu.

Rất lâu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Biểu cảm của mọi người từ ngập tràn hy vọng dần dần đã biến thành thất vọng.

Trong rừng cũng bắt đầu vang lên những tiếng kêu bi thương.

Nước mắt của Ngô Tiểu Phàm đã chảy cạn nhưng vẫn chưa đợi được ông nội tỉnh lại.

Cô ta dường như đã chấp nhận sự thật này, cúi đầu xuống lắng nghe âm thanh cuối cùng.

Nhưng...!  
Vu Kiệt vẫn chưa từ bỏ.

Anh nheo mắt.

Hai mươi phút sau khi đâm mười cây châm bạc xuống, dưới núi truyền đến tiếng “Oa oa oa”.

Một chiếc xe cứu thương xuyên qua con đường nhỏ trong thôn dừng phía dưới chân núi.

Lại qua mười mấy phút, Lưu Hổ đầm đìa mồ hôi, toàn thân ướt đẫm đi đầu dẫn theo một bác sĩ khiêng cáng đi đến.

“Đến rồi đến rồi, xe cứu thương đến rồi!”  
“Ông Ngô đã tỉnh lại chưa?”  
“Đã tỉnh lại chưa?”  
Lưu Hổ hét lên, lúc vừa chạy đến nơi, hắn ta nhìn thấy trên người Ngô Lãnh có mười cái châm bạc, còn có ánh mắt tuyệt vọng của dân làng xung quanh.


Hắn ta sững sờ!  
Giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào đầu, chết sững tại chỗ!  
“Không...!Sẽ không đâu!”  
“Ông Ngô… ông ấy!”  
“Ông ấy…”  
Tách!  
Đúng lúc này.

Trong hư không, giống như một hạt sương sớm nhỏ xuống bề mặt con suối.

Lại giống như một vầng sáng nhạt nhô lên ở đỉnh núi phía đông.

Một tiếng tim đập như tiếng giọt nước rơi...!vang lên!   
Hai mắt của Vu Kiệt đột nhiên mở lớn: “Sống rồi!”  
“Sống lại rồi!”  
Anh lập tức nhìn về phía Ngô Tiểu Phàm.

Lúc này Ngô Tiểu Phàm cũng mạnh mẽ ngẩng đầu, tràn ngập vẻ khó tin nhìn chằm chằm Vu Kiệt: “Mạch...!mạch đập lại rồi”.

Như để xác minh cho một màn khó tin này, Ngô Tiểu Phàm bắt mạch rồi lại nằm trên ngực của ông nội nghe tiếng tim đập, một nửa gương mặt nhuốm hồng.

Kết quả...! 
Là thật!  
Vẻ bi thương trên mặt của mọi người bỗng chốc được quét sạch.

Ngô Tiểu Phàm lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cô ta quay sang đám người nói: “Tỉnh rồi, thật sự đã tỉnh rồi, tim đập lại rồi!”  
“Cái gì? Thật sao? Quá tốt, quá tốt rồi!”  
“Sống lại thật rồi, thần tiên sống, thần tiên sống”.

“Mau, mau, mau đưa lên cáng cứu thương đi đến bệnh viện truyền máu, nhanh lên!”  
“Anh Vu, anh… anh không xuống núi sao?”  
Vu Kiệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi còn có chuyện phải làm!”  
“Chuyện gì vậy?”, Ngô Tiểu Phàm hơi ngẩn ra.

Vu Kiệt xoay người nhìn về phía sau núi, lạnh lùng nhả ra mấy chữ.

“Giết người!”  


Bình luận

Truyện đang đọc