ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Lúc ấy chắc chắn ông đã bỏ mạng ở nơi ấy.

Bỗng nhiên Vu Kiệt cúi đầu, sắc mặt trở nên đau thương.

“Ông Ngô, chính bởi vì tôi mà khiến toàn bộ người trong thôn hầu như không còn ai sống sót”.

“Cái chết của mọi người tôi không thể bù đắp được, tôi xin lỗi!”  
Giọng nói của Vu Kiệt rất trầm, đối với những chuyện mình đã gây ra, anh chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm.

“Bời vì cậu?”  

Ngô Lãnh nhất thời ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Cậu đã làm gì? Chẳng lẽ không phải là vì tôi sao?”  
“Tôi còn nhớ tôi chỉ mới liếc nhìn mấy người đó một cái thì đã bị đâm rồi, sau đó hẳn là bọn họ đến để tìm tôi đúng chứ?”  
Bây giờ ông vẫn cứ đinh ninh chuyện này đầu đuôi đều tại mình, cho nên mới khiến mọi người trong thôn gặp phải kiếp nạn.

“Vâng!”  
Vu Kiệt gật đầu thật mạnh, thanh khẩn nói: “Chính vì tôi để lộ tin tức ở Lạc Thành nên rất nhiều người mới đến đây truy tìm tôi”.

“Trong đó có một số người vô cùng cực đoan, họ đã giết toàn bộ người trong thôn, nam nữ già trẻ đều không tha một ai, chỉ để tìm tôi cho bằng được!”  
“Ông Ngô, đây đều là lỗi của tôi, đây là nghiệp tôi gây ra, cũng là quả báo tôi phải gánh chịu”.

Vu Kiệt chờ đợi, chờ đợi ông lão phản ứng với thông tin vừa rồi.


Một lúc lâu sau, Ngô Lãnh lặng lẽ nằm lại xuống giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Rốt cuộc… vẫn là tại mình sao?  
Sở dĩ Vu Kiệt đến thôn Trường Mao, chính là do mình cứu cậu ta ở bờ biển!  
Đây không phải là điều lão thần tiên muốn mình làm ư?  
Vì sao chứ, vì sao mọi người trong thôn đều trở thành vật tế thần?  
Sau một phút, lúc này Ngô Lãnh mới tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn xám xịt.

“Đám hung thủ chết bầm! Cầu xin ông trời mau mau khiến chúng chết hết đi!”  
Ngô Lãnh siết chặt nắm tay, trong lòng đau khổ không để đâu cho hết, ông hiểu rất rõ, từ nay về sau sẽ không còn cái tên thôn Trường Mao tồn tại nữa.

Trong lòng Vu Kiệt cũng đau đớn không kém, anh gật đầu dứt khoát, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhất định ạ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc