Cô lén rút rời khỏi bệnh viện là vì muốn đến xem tình hình của ông nội.
Bây giờ, ông là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.
Cô bắt một chiếc taxi, sau khi ngồi lên xe liền đi thẳng đến bệnh viện của ông nội.
Trong một bệnh viện khác, Ngô Tiểu Phàm đẩy xe lăn đi đến phòng bệnh của ông nội mình.
Ở cửa có vài thủ vệ đứng gác.
“Tôi là cháu gái bệnh nhân, trong phòng có người biết mặt tôi!”
Ngô Tiểu Phàm nhanh chóng giới thiệu bản thân.
Cô sợ sẽ gây ra phiền toái gì đó.
Phải biết, ngoại trừ chỗ này, trong bệnh viện của cô cũng có rất nhiều thủ vệ canh giữ.
Có lẽ những người này là do các nhân vật lớn kia sắp xếp.
Tuy cô rất cảm kích, nhưng lại thấy không quen.
Ngay lúc này, một y tá bước ra.
“Cô là cháu gái của bệnh nhân đây mà! Sao cô cũng nhập viện rồi?”
“À, tôi… có chút chuyện ngoài ý muốn!”
Ngô Tiểu Phàm ngượng ngùng đáp.
Y tá cũng không nói gì thêm mà cầm bệnh án rời đi.
“Vào đi!”
Thủ vệ nhanh chóng nhường đường để cô vào.
Ngô Tiểu Phàm đẩy xe lăn vào phòng, ngay lập tức, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông chán nản ngồi dưới đất, tựa người vào tường.
Lưu Hổ đứng bật dậy, tỏ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là… không cẩn thận bị phỏng mà thôi!”
Ngô Tiểu Phàm nôn nóng hỏi: “Em nói mau đi, có phải ông nội xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, không có!”.