"Lão đại..." Thiên Trần kích động kêu lên.
Diệp Khiêm cũng kiềm chế ở kích động trong lòng, nhìn Lý Vĩ, Lý Vĩ hiểu ý, lập tức lặn vào trong nước, dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng. Diệp Khiêm cuống quít đở lấy Thiên Trần, hỏi: "Như thế nào? Có thể đi được không?"
"Có thể!" Thiên Trần kiên định nói. Thế nhưng mà vừa bước ra một bước, hai chân không khỏi mềm nhũn, nếu Diệp Khiêm không đở lấy, chỉ sợ sẽ té xuống."Bị trói quá lâu, máu không lưu thông, nhất thời không thích ứng được." Thiên Trần nói.
"Lão đại, thực xin lỗi!" Thiên Trần áy náy nói.
"Đừng nói nữa, trở về rồi hãy nói." Diệp Khiêm nói.
"Lão đại, ta muốn giết bọn chúng." Thiên Trần âm lãnh nói.
"Yên tâm đi, thù này các huynh đệ nhất định sẽ giúp ngươi báo. Hiện tại phải rời khỏi đây rồi nói sau." Diệp Khiêm nói.
Thiên Trần yên lặng nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc đến bên cạnh hàng rào phía Tây, Diệp Khiêm nói: "Lý Vĩ, ngươi mang Thiên Trần đi trước, ta đi tiếp ứng Thanh Phong cùng Phong Lam. Dùng tiếng súng để liên lạc, chúng ta sẽ làm nổ kho đạn của bọn hắn, các ngươi phụ trách yểm hộ chúng ta. Có vấn đề gì không?"
"Không có!" Lý Vĩ nói.
"Lão đại, ta không đi, ta có thể tham gia chiến đấu. Những ngày này ta bị vũ nhục, chỉ có thể dùng máu tươi của địch nhân mới có thể rửa sạch." Thiên Trần nói.
Nhìn Thiên Trần, thấy vẻ mặt kiên định của hắn, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Lý Vĩ, đưa súng cho hắn."
Lý Vĩ lấy một khẩu súng trường ở trên người xuống đưa tới, vỗ vỗ bả vai Thiên Trần, hết thảy đều không nói lời nào.
"Lý Vĩ, ngươi cùng Thiên Trần một nhóm, trước giải quyết tháp canh của địch nhân, ta đi tiếp ứng Thanh Phong cùng Phong Lam, sau đó chúng ta tập hợp ở kho đạn. Hiểu chưa?" Diệp Khiêm nói.
"Vâng!" Lý Vĩ đáp.
Gật gật đầu, Diệp Khiêm quay người rời đi. Đã giải cứu ra Thiên Trần, Diệp Khiêm cũng không có cố kỵ, lúc trên đường đến nơi tụ hợp Thanh Phong cùng Phong Lam, thuận tay giải quyết mấy binh sĩ tuần tra. Thi thể đều giấu đi, tin tưởng đối phương dù cho phát hiện cũng phải cần một khoảng thời gian.
Diệp Khiêm vừa mới rảo bước tiến vào trong kho đạn, hai cây súng lập tức chỉ vào trán của hắn. "Đjxmm~, là ta!" Diệp Khiêm nói.
Thanh Phong cùng Phong Lam cuống quít buông súng xuống, hỏi: "Lão đại, tìm được Thiên Trần không vậy?"
"Ừ, hắn hiện tại ở cùng với Lý Vĩ. Chúng ta trước chuẩn bị, đặt bom hẹn giờ ở đây, sau đó tụ hợp với Lý Vĩ cùng Thiên Trần." Diệp Khiêm nói.
Gật gật đầu, Thanh Phong cùng Phong Lam lập tức quay người đi lắp đặt bom hẹn giờ, sau đó đem đạn dược chuẩn bị sung túc. Bởi vì còn không có thăm dò rõ ràng thủ lĩnh đội du kích Luân ở chỗ nào, cho nên hành động lần này tính nguy hiểm vẫn phải có. Dù sao, đối mặt với một đội quân 600 người, một khi chính diện giao chiến mặc dù bọn họ đều là tinh anh trong Nanh Sói, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu hi vọng sống sót. Bất quá, năng lực chiến đấu của thành viên Nanh Sói rất mạnh, chỉ cần áp dụng chiến thuật tiêu diệt từng bộ phận, không bị địch nhân phát hiện, giải quyết 600 người cũng là chuyện có thể xãy ra.
Không bao lâu, Lý Vĩ cùng Thiên Trần chạy đến."Toàn bộ OK rồi!" Lý Vĩ nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tốt, hiện tại phân phối nhiệm vụ. Lý Vĩ cùng Thiên Trần một nhóm, đi phía nam; Thanh Phong cùng Phong Lam một nhóm, đi phía bắc; ta đi phía đông. Đem đạn dược chuẩn bị sung túc, chỉ cần tiếng súng vừa vang lên, bọn Mặc Long sẽ ở đỉnh núi phối hợp chúng ta."
Năm người riêng phần mình tản ra.
Hơn 10" sau về sau, kho đạn của đội du kích phát ra một hồi "Đinh tai nhức óc" thanh âm, sau đó khói dày đặc bốc lên trời. Thành viên đội du kích lập tức một mảnh kinh hoàng, nhao nhao mang thiết bị dập lửa hướng tới kho đạn, nhưng khi nhìn thấy bên trong kho đạn bốc lên toàn là khói, nguyên một đám hoảng sợ, căn bản không dám tới gần.
Luân lúc này đang ôm nữ nhân của mình thoải mái nằm ở trên giường, bỗng nhiên một tiếng vang rung trời truyền đến, toàn bộ phòng ở đều run rẩy lên. Luân dù sao cũng là quân nhân, lập tức minh bạch là có địch nhân tiến công, cuống quít mặc quần áo cầm lấy súng liền xông ra ngoài. Nhìn thấy kho đạn bốc lửa cháy, Luân một hồi kinh hoảng, phẫn nộ không thôi, hét lớn: "Nhanh, nhanh cứu hoả!"
Thế nhưng mà khói bốc lên dày đặc, thế lửa lan tràn, căn bản đã không cách nào ngăn cản. Lúc này, ở trên núi cao, 3 người Mặc Long, James cùng William cầm lấy ống phóng rốc-két hướng phía dưới nã pháo, lập tức, toàn bộ chổ đóng quân biến thành một mảnh hỗn loạn. Cùng lúc đó, Diệp Khiêm, Lý Vĩ, Thiên Trần, Thanh Phong, Phong Lam cũng bắt đầu theo ba phương hướng tiến công, thời gian dần trôi qua hướng trung tâm tiến sát vào. Mặc Long, James cùng William phụ trách dùng súng bắn tỉa yểm hộ bọn hắn, từng viên đạn phảng phất từ địa ngục bay tới không ngừng bắn vào trái tim địch nhân.
Chứng kiến toàn bộ hỗn loạn, Luân tức giận mắng: "Nhanh, nhanh, Đánh trả cho lão tử!" Thế nhưng binh lính không biết rõ địch nhân ở đâu mà bắn trả. Mà bọn Diệp Khiêm lại không hề cố kỵ, nơi nào đi qua là máu chảy thành sông.
Nhìn binh lính của mình nguyên một đám ngã xuống, Luân bắt đầu bối rối rồi, tưởng rằng là quân đội chính phủ phái binh tới vây quét, đại thế đã mất, Luân cũng bất chấp tất cả, xông vào trong phòng đem tiền nhét vào túi du lịch. Đại thế đã mất, nếu không đào tẩu, chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn.
Tiếng súng thời gian dần trôi qua trở nên ít đi, Luân nhắc túi du lịch hướng ngoài phòng chạy ra. Thế nhưng mà nữ nhân của hắn lại bỗng nhiên một phát bắt được chân của hắn, cầu khẩn hắn mang nàng cùng đi. Luân làm gì có lòng dạ đàn bà, hắn là điển hình người tâm ngoan thủ lạt. Âm lãnh nhìn nữ nhân của mình, Luân không chút do dự hướng nàng bắn mấy phát. Nhìn thấy nữ nhân của mình ngã xuống, Luân không có chút nào áy náy cùng bất an.
Lúc Luân từ trong phòng đi ra, lập tức kinh ngạc, binh lính của hắn toàn bộ ngã trên mặt đất, đứng trước mặt hắn là năm người, một người trong đó là người bị hắn bắt Thiên Trần. Luân lập tức minh bạch, là Nanh Sói đến trả thù, thật nhanh! Đối mặt năm người Nanh sói, Luân ngay cả dũng khí rút súng cũng không có.
Diệp Khiêm lạnh lùng quét Luân, ánh mắt chuyển hướng Thiên Trần, hỏi: "Là hắn sao?"
Gật gật đầu,Thiên Trần hồi đáp: "Là hắn, hắn là Luân."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, đối với Thanh Phong ném qua một ánh mắt, Thanh Phong lập tức đi lên lấy vũ khí của Luân, sau đó một cước đạp hắn từ trên lầu xuống dưới đất.
Diệp Khiêm chậm rãi đi đến bên cạnh Luân, cũng không nói chuyện, chỉ là lạnh lùng đánh giá hắn. Thân thể của Luân nhịn không được có chút run rẩy, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Đừng, đừng giết ta. Tiền, ta có tiền, ta đem tiền toàn bộ cho các ngươi, cầu xin các ngươi hãy tha cho ta." Vừa nói vừa mở túi du lịch, lộ ra bên trong từng xấp tiền mới tinh.
Chứng kiến biểu hiện thất kinh của Luân, Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, cảm thấy chuyện tựa hồ không có đơn giản như vậy. Không phải nói quân nhân nhất định không sợ chết, nhưng xem biểu hiện của Luân, hắn tựa hồ không giống như người có gan khiêu chiến Nanh Sói, chẳng lẽ phía sau còn có kẻ chủ mưu?